Tìm kiếm
Lượt truy cập
- Tổng truy cập57,783,313
Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam
Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.
*Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...
Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.
WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)
Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.
The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.
Enjoy life, enjoy Arita experience!
Đọc nhiều nhất
- Phạm Hổ - Thơ viết cho nhi đồng
- Người của giang hồ (5): Lâm Chín ngón
- Thuật quan sát người (4)
- Người của giang hồ (11): Hải bánh
- Người của giang hồ (8): Huỳnh Tỳ
- Thuật quan sát người (2)
- Hoàng hôn của những thần tượng
- Vài nét về tục Cúng Mụ, đầy tháng, thôi nôi
- Vài tư liệu về Tục thờ Thánh Mẫu
- Chùm thơ về Tây Nguyên
Tiểu thuyết
PHẦN II
CHƯƠNG 11
Jabu, jabu, jabu, jabu.
Âm thanh nào ngân vậy?
Đó là tiếng chuông đấy.
Jabu, jabu, jabu
Giọng nói nào vang vang?
Đó là giọng quỷ đấy”.
Chị hát như thầm thì với mình, nhắc đi nhắc lại không biết mệt mấy câu ấy trong khi thay lu nước.
Khi bài hát dứt, tiếng vo gạo vẳng đến tai anh. Anh thở dài nhè nhẹ, giở mình chờ đợi, người nặng trình trịch. Một lát sau, chị bưng một chậu nước đầy vào, chắc là để tắm rửa cho anh. Da anh phồng lên vì cát và mồ hôi, rất rát. Anh nằm đấy, đầu đắp chiếc khăn bông ướt lạnh.
Anh nằm liệt giường sau ngày bị ngất đi trên cát. Hai hôm đầu anh sốt gần bốn mươi độ, nôn mửa liên tục. Nhưng ngày thứ ba, cơn sốt giảm, anh ăn đã thấy ngon. Nguyên nhân chính có lẽ không phải do vết thương vì trận cát lở mà là do anh không quen làm việc lâu dưới nắng.
Cơn sốt cũng không nặng lắm, có lẽ vì thế mà anh chóng khỏi. Đến ngày thứ tư, chân và phần thắt lưng của anh hết đau. Sang ngày thứ năm ngoài vài chỗ sây sát còn thì không có gì đáng ngại cả. Tuy thế anh vẫn nằm lỳ trên giường làm ra vẻ ốm nặng, tất nhiên có lý do và tính toán hẳn hoi. Không một phút nào anh quên dự định trốn khỏi đây.
Chị rụt rè hỏi: “Ông đang thức đấy chứ?”. Anh hé mắt nhìn, thấy quần làm việc của chị rách bươm, lộ cả đầu gối. Anh chỉ trả lời chị bằng một tiếng rên rỉ. Vừa từ từ vắt nước khỏi cái khăn mặt vào cái thau đồng cũ, chị vừa hỏi:
- Ông thấy trong người thế nào?
- Ờ... có khá hơn một chút...
- Ông có muốn lau lưng không?
Từ hôm bị ốm anh không thấy khó chịu mấy về sự chăm sóc của chị đối với anh. Anh nhớ mang máng đã đọc một bài thơ về một đứa trẻ bị sốt nằm mơ thấy mình được quấn trong một tấm giấy lụa trắng mát lạnh. Làn da ram ráp cát của anh bỗng nhiên lại mát mẻ và sạch sẽ. Hơi hướng từ cơ thể của người thiếu phụ choán lấy khiến anh đê mê.
Tuy vậy anh không thể bỏ qua tất cả cho chị được. Cảm xúc dậy lên trong anh khi ở bên chị là một chuyện, nhưng việc chị làm lại là chuyện khác, và anh phải phân biệt rõ như vậy, ít ra vào lúc này. Ba ngày nghỉ của anh đã qua hẳn rồi. Không ích gì mà quẫy cựa nữa. Kế đầu tiên là làm giảm bớt độ dốc của bức tường cát bằng cách bới bớt cát đi đã không thành vì không chuẩn bị tốt cũng như nhiều nguyên do khác. Nếu anh không bị cảm thì công việc đã tiến triển tốt. Nhưng việc đào cát vất vả hơn là anh nghĩ. Anh phải tìm phương pháp có kết quả hơn và vì vậy anh rơi vào trận ốm giả này.
Khi trấn tĩnh lại, anh thoáng thấy bất bình vì phải nằm lại nhà người phụ nữ này trong khi đau ốm. Rõ ràng là dân làng chẳng thương xót gì anh. Anh biết điều đó, song anh có quan điểm riêng của mình. Họ đã coi thường việc anh ốm và không chịu mời bác sĩ đến. Anh sẽ làm cho họ phải ân hận. Anh sẽ ngủ suốt đêm khi chị làm việc và ngược lại ban ngày khi chị cần nghỉ, anh sẽ quấy rầy chị bằng cách rên la thật nhiều.
- Thế ông đau lắm à?
- Tất nhiên rồi. Có thể bị trẹo cột sống.
- Để em xoa nắn cho nhé.
- Thôi đi, trời ơi! Tôi không chịu được bàn tay xoa nắn của một lang băm đâu. Thần kinh xương sống là hệ trọng. Nếu tôi mà chết thì mấy người sẽ làm gì? Mấy người sẽ gặp rắc rối cho coi. Hãy mời bác sĩ đến ngay. Bác sĩ! Ôi, đau quá. Tôi không thể nào chịu được cơn đau này. Nếu chị không mau mau thì sẽ chậm mất.
Chị sẽ nhanh chóng kiệt sức vì không thể chịu đựng được sự căng thẳng như thế này mãi. Khả năng làm việc của chị sẽ giảm đi, từ đó sự an toàn của căn nhà này cũng bị đe dọa. Điều này còn có tầm quan trọng không nhỏ đối với dân làng nữa. Chẳng những không có thêm người giúp việc, họ đã tự chuốc lấy sự phiền toái vào mình. Nếu họ không thả anh ra, chưa biết điều gì sẽ xảy đến với họ.
Nhưng điều này cũng không diễn ra trôi chảy như anh dự đoán. Ở đây ban đêm bận rộn hơn ban ngày... Nào là tiếng xẻng xúc cát nghe thấy qua bức vách, tiếng thở của người phụ nữ... tiếng huýt sáo và la ó của bọn đàn ông lúc kéo mấy thùng cát lên... tiếng xe cút kít ba bánh lắng xuống trong gió... tiếng chó sủa từ xa vọng lại. Anh càng cố chợp mắt bao nhiêu thì lại càng bực bội bấy nhiêu, và thế là anh thức trắng đêm.
Khi anh mất ngủ ban đêm thì ban ngày anh không thể nào chợp mắt... Một tuần lễ trôi qua. Có lẽ bây giờ đang nổi lên vấn đề phải điều tra về anh. Ba ngày đầu là ba ngày nghỉ phép năm của anh. Nhưng sau đó không ai biết vì sao anh vắng mặt. Các bạn đồng nghiệp của anh, những người rất nhạy cảm về chuyện riêng của người khác chắc chắn sẽ không bỏ qua mà không dò hỏi nguyên nhân tại sao.
Sự biệt tích của anh có phải do tình cờ không? Không. Nếu là một tai nạn thì thế nào cũng phải có một mẩu tin về anh. Nếu không thế thì hẳn đây là một vụ tự tử? Trong trường hợp đó thì không đời nào! Đừng đánh giá quá cao cái thằng cha điên khùng đó. Phải, thật thế, hắn biến mất chỉ vì hắn muốn thế; chẳng cần thiết tra hỏi thêm nữa làm gì. Nhưng đã gần một tuần lễ rồi. Hắn đúng là một kẻ hay phao tin đồn làm hốt hoảng. Quả thực không biết là hắn đang nghĩ gì nữa.
Không chắc là họ thành thực băn khoăn về hắn, song ít ra sự tò mò thắc mắc của họ cũng là một cái gì đáng kể. Kết quả là chính ông hiệu trưởng sẽ đến đồn cảnh sát hỏi về thủ tục làm cách nào để xin cho mở cuộc điều tra. Phía sau bộ mặt nghiêm trang của hắn chứa đựng một niềm sung sướng khôn tả đang sôi lên trong lòng hắn. “Tên họ: Niki Jumpei. Tuổi: Ba mươi mốt. Chiều cao: Một thước sáu mươi lăm phân. Cân nặng: Sáu mươi ba cân. Tóc: Hơi thưa, chải lật ra phía sau; không bôi dầu. Thị lực: Mắt phải 20/30; mắt trái 30/30. Màu da: ngăm ngăm đen. Hình dáng: Mặt dài, mắt hơi quắc, mũi tẹt và hếch, cằm vuông; không có đặc điểm gì khác ngoài một nốt ruồi bên dưới tai trái. Nhóm máu: AB. Đặc điểm: Nói khó nghe và hay lắp bắp. Ưa sống ẩn dật, bướng bỉnh, nhưng không phải không dễ thích nghi với xã hội. Quần áo: Có lẽ mặc theo kiểu một nhà côn trùng học trong lúc làm việc. Bức ảnh chụp cả khuôn mặt đính theo đây đã được chụp hai tháng về trước”.
Tất nhiên dân làng cũng đã lường trước một số phản ứng có thể xảy ra, do đó họ mới dám dấn thân vào cuộc phiêu lưu điên rồ này. Lừa gạt mấy gã cảnh sát nhà quê là một việc dễ dàng. Dân làng sẽ thận trọng không để họ đi lại điều tra này nọ. Song cái lối che đậy này chỉ cần thiết và có hiệu quả được ngày nào anh còn khỏe mạnh và có thể chịu đựng được công việc đào cát. Che giấu một người ốm nặng như anh cả tuần lễ nay quả chẳng phải đáng liều lĩnh đến thế. Nếu cho anh là vô dụng, họ nên thả anh ra trước khi vấn đề trở nên quá phức tạp. Ở điểm này họ có thể bịa ra một chuyện gì đó. Họ có thể nói rằng anh bị ngã lộn xuống hố và mê man bất tỉnh, và cái lối giải thích như vậy còn dễ được người ta chấp thuận hơn là chính anh sẽ tố cáo họ về tội giam cầm và bắt cóc anh.
Có tiếng gà gáy và tiếng bò rống rất to đâu đây. Ở dưới đáy hố không thể phân biệt được khoảng cách và phương hướng. Thế giới bình thường chỉ có ở bên ngoài, nơi trẻ con chơi đùa, đá sỏi dọc theo lề đường, và nơi mà gà trông gáy báo hiệu đêm tàn. Màu sắc của rạng đông đang hòa lẫn với hương thơm của mùi cơm chín tới... Chị xát mạnh lên người anh. Sau khi lau qua bằng một cái khăn bông ướt, chị vắt kiệt chiếc khăn đến cứng như gỗ, rồi kỳ cọ người anh như đánh bóng cửa kính. Cùng với những âm thanh buổi sáng, động tác kỳ cọ nhịp nhàng của chị đưa anh vào giấc ngủ thiu thiu.
- Từ hôm nọ đến nay cũng lâu rồi... Tôi muốn đọc báo. Chị xem có cách nào để xin họ một tờ không?
- Dạ... để em hỏi xem... lát nữa.
Anh hiểu rằng chị đang cố tỏ ra rất thành thật. Anh còn thấy là chị sợ làm anh mất lòng, căn cứ vào giọng chị nói không giống những hôm trước. Điều đó cũng làm anh khá bực bội. Liệu chị có hỏi xin họ tờ báo thật không? Anh có được quyền đọc báo nếu anh thích không? Anh đẩy tay chị ra vẻ trách móc, mạnh đến nỗi anh hất đổ cả chậu nước làm nước bắn tung tóe.
Giận dữ như vậy có khác nào làm lộ mọi chuyện. Một người đang ốm nặng không khi nào lại nóng nảy đòi đọc báo đến thế. Tất nhiên là anh muốn đọc báo lắm. Nếu không được ngắm cảnh thì ít ra cũng phải được xem những bức ảnh chụp phong cảnh. Hơn thế nữa, không chừng anh sẽ gặp may nếu đọc thấy những mẩu rao vặt về những người bị thất lạc. Hoặc biết đâu lại chẳng có một bài viết về việc mất tích của chính anh ở một góc nào đó trong những cột báo về các vấn đề xã hội. Tất nhiên, đời nào dân làng lại cho anh xem một tờ báo có đăng một bài như thế. Dù sao, kiên nhẫn vẫn là điều quan trọng nhất lúc này.
Giả ốm thực chẳng có gì là thú vị. Người ta không thể nào chịu đựng tình trạng này mãi được. Ngay từ hôm nay, bằng cách này hay cách khác, phải làm cho người thiếu phụ ấy không thể nào chợp mắt được. Anh vươn vai, ngáp một cái thật dài.
CHƯƠNG 12
Anh không còn nhớ gì hết. Thế rồi anh lại nằm mơ một giấc mơ dài, nặng nề. Anh thấy mình cưỡi trên một chiếc đũa, bay xuống đường phố lạ. Đang bay chợt anh có cảm giác không còn vi vút nữa. Đường phố mang sắc đỏ xỉn ngay dưới chân và phía xa xa là màu xanh lá cây mờ ảo. Sự kết hợp giữa hai màu sắc đó khiến anh khó chịu. Cuối cùng anh đến trước một ngôi nhà gỗ trông từa tựa như trại lính. Không khí phảng phất mùi xà phòng thơm rẻ tiền. Anh bước lên cầu thang, vừa đi vừa xốc chiếc quần như muốn tụt xuống và đến một căn phòng trống rỗng, chỉ kê có một chiếc bàn dài, hẹp. Độ mười người nam và nữ ngồi xung quanh bàn đang chơi một trò gì có vẻ hào hứng lắm. Một người ngồi giữa đang chia cỗ bài. Chưa hết, người đó đột nhiên đưa cho anh lá bài cuối cùng và khóc rống lên. Anh miễn cưỡng cầm lấy lá bài, nhìn vào đó và thấy không phải là bài mà là một lá thư. Lá thư trong tay anh mềm nhũn lạ kỳ. Khi anh kẹp mạnh vào thư, máu vọt ra. Anh hét lên và thức giấc.
Đôi mắt anh như bị một làn sương mù bao phủ. Khi anh giở mình, anh nghe có tiếng giấy khô loạt soạt. Mặt anh được phủ bằng một tờ báo mở rộng. Chết thật! Anh đã lại ngủ thiếp từ lúc nào. Một lớp cát trượt khỏi mặt báo khi anh gạt nó sang bên. Dựa vào lượng cát rơi xuống, anh đoán ra mình đã thiếp đi khá lâu. Tia nắng mặt trời chiếu rọi chếch qua các lỗ hổng trên tường cho thấy đã gần trưa. Có mùi gì là lạ? Anh tự hỏi. Mùi mực in thì phải? Anh nhủ thầm. Không có lẽ như thế, nhưng anh vẫn liếc nhìn hàng chữ đề ngày ở tờ báo. Thứ Tư ngày 16. Đúng là báo hôm nay rồi! Không thể tin được nhưng sự thật là như thế. Vậy hẳn chị ấy đã chuyển lời yêu cầu của anh.
Anh chống khuỷu tay lên chiếc chiếu ẩm ướt và dính nhơm nhớp mồ hôi. Tiếp đó nhiều ý nghĩ xáo trộn trong đầu, anh cố nhét vào đầu những hàng chữ in trên tờ báo mong đợi đã lâu. “Tiến bộ trong chương trình nghị sự của ủy ban hỗn hợp Nhật - Mỹ”. Làm thế nào mà chị ấy lại có được tờ báo này? Có thể nào dân làng bắt đầu cảm thấy là họ “nợ” anh cái gì? Mặc dù vậy, căn cứ vào những việc xảy ra từ trước đến giờ thì mọi quan hệ với bên ngoài đã chấm dứt từ sau bữa ăn sáng. Người phụ nữ ấy có cách liên lạc đặc biệt với bên ngoài mà anh chưa được biết chăng? Hay là chính chị đã đích thân ra ngoài và mua tờ báo về. Chắc chắn phải có một trong hai giả thuyết trên là đúng.
“Những biện pháp cương quyết để đối phó với tình trạng ùn tắc xe cộ”. Nhưng, hãy khoan đã. Giả sử chị đã ra ngoài - khó lòng mà có thể chấp nhận là chị làm được việc này mà không cần đến một cái thang dây. Không biết bằng cách nào mà chị làm được việc này nhưng có điều chắc chắn là phải dùng đến một cái thang dây. Một người tù mơ ước được tự do là lẽ thường, nhưng người phụ nữ ấy - là dân ở đây sao lại chịu để mất tự do đi lại như vậy? Việc đem cái thang dây đi chắc chỉ để tạm thời giữ chân anh. Nếu quả thế thật, và nếu anh có thể làm họ không phải canh phòng nữa, thì một dịp nào đó anh sẽ thoát được không chừng.
“Một chất vừa được phát hiện trong củ hành có thể chữa lành các vết thương gây ra bởi chất phóng xạ”.
Hình như cách giả ốm của anh đã có một tác dụng bất ngờ. Mọi điều anh chờ đợi diễn ra đúng lúc và trọn vẹn. Nhưng dù sao anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, có lẽ là do giấc mơ quái gở, kỳ lạ mà anh vừa trải qua. Anh cảm thấy lo âu về lá thư nguy hiểm kia. Nhưng liệu nó có thực nguy hiểm không? Và giấc mơ ấy mang ý nghĩa gì vậy?
Tuy nhiên chẳng việc chỉ phải băn khoăn mỗi lần nằm mơ thấy một cái gì đó. Dù thế nào, anh phải làm cho đến cùng những điều anh vừa mới bắt đầu.
Người thiếu phụ vẫn nằm ngủ trên sàn nhà, cạnh lò sưởi. Chị thở nhè nhẹ, người cuộn lại, hai tay vòng lấy đầu gối như thường lệ; chị phủ một cái áo kimônô mùa hạ nhàu nát trên mình. Sau hôm đầu, chị thôi không ngủ trần nữa nhưng bên dưới chiếc kimônô chị vẫn không mặc gì.
Anh liếc qua trang xã hội và mục tin địa phương. Tất nhiên không có bài nào đăng về vụ anh biệt tích, cũng không có lấy một mẩu rao vặt nào về người thất lạc hết. Đã đoán trước điều đó nên anh không quá thất vọng. Anh lặng lẽ ngồi dậy và bước xuống đất. Anh chỉ mặc một cái quần lót rộng thùng thình, dài đến đầu gối, bằng tơ nhân tạo, mình cởi trần. Rốt cuộc, ăn mặc cách này là tiện nhất. Cát tụ lại quanh cạp quần, khiến da chỗ đó bị rát và ngứa ngáy.
Anh đứng ở ngưỡng cửa, ngước nhìn bức tường cát. Ánh nắng làm chói mắt anh và quanh mắt anh bắt đầu vàng đi vì bỏng rát. Không có vết chân người hay thang dây. Tuy nhiên anh vẫn xem xét kỹ cho chắc chắn. Không có dấu vết nào cho thấy đã có một cái thang dây vừa thả xuống. Tất nhiên với loại gió này, chỉ cần năm phút thôi là bất cứ dấu vết nào trên cát cũng bị xóa đi tức khắc. Ngay phía ngoài ngưỡng cửa, mặt cát luôn luôn gọn sóng tựa hồ có một luồng gió thổi qua.
Anh vào nhà và nằm xuống. Một con ruồi giấm nhỏ, màu hồng nhạt bay vo ve quanh nhà. Sau khi nhấp một ngụm nước trong cái ấm có bọc nylon để cạnh gối, anh nói với người thiếu phụ:
- Chị dậy một lát được không?
Chị nhỏm ngay dậy, run rẩy, chiếc kimônô tụt xuống đến ngang thắt lưng. Những đường gân xanh nổi rõ trên bộ ngực đã mất vẻ rắn chắc nhưng vẫn còn đầy đặn của chị. Chị kéo chiếc áo lên, ngượng ngùng. Đôi mắt chị mơ màng và hình như còn ngái ngủ. Anh do dự. Có nên hỏi chị về cái thang dây bây giờ không? Có nên nói to giận dữ không? Hay nên nói ôn tồn, dò hỏi và đồng thời cám ơn chị về tờ báo? Nếu mục đích là ngăn không cho chị ngủ thì tốt nhất là nói thẳng hơn là cứ quanh co mãi. Anh quên khuấy mất là mình đang giả ốm vì cử chỉ của anh không thể là cử chỉ của người đang bị trẹo cột sống. Anh muốn dân làng thấy rằng anh không giúp gì được cho công việc của họ, và phải làm cho họ thôi không canh phòng anh nữa. Họ đã đấu dịu đến mức cho anh một tờ báo; và anh phải tiếp tục đánh bại sự chống đối của họ.
Nhưng hy vọng của anh không đạt. Chị nói:
- Không, tất nhiên là em không hề ra ngoài. Mấy ông ở bên hợp tác xã nông nghiệp tình cờ đến đưa ít thuốc phòng phân hủy gỗ nên em mới có dịp hỏi xin tờ báo. Chỉ có độ bốn, năm nhà trong làng lấy báo. Họ phải đi ra tận cửa hàng ngoại tỉnh để mua tờ báo về đây.
Không lẽ nào mọi việc xảy ra như vậy. Thế thì chẳng khác gì bị giam trong xà lim khóa trái mà không có chìa khóa. Nếu ngay chính những người dân trong vùng cũng cam chịu giam hãm, thì bức tường cát kia là cả một thử thách đối với anh. Anh tuyệt vọng và đành xuống nước nài nỉ:
- Thật kỳ lạ! Đây là nhà của chị, phải không nào? Chị đâu phải là một con chó. Không có gì cản trở chị tự do đi lại. Hay chị làm gì xấu xa đến nỗi không dám giáp mặt với dân làng?
Đôi mắt chị mở to kinh ngạc. Cái nhìn giận dữ đến mức nó bỗng đỏ ngầu lên.
- Tất nhiên là không! Thực bậy bạ nếu tin rằng em không dám giáp mặt với mọi người!
- Vậy thì không có lý gì mà chị lại phải sợ hãi đến thế.
- Chỉ bởi em không có việc cần phải ra ngoài.
- Ít ra chị vẫn có thể đi dạo được chứ?
- Đi dạo ấy à?
- Phải, đi dạo. Thì chỉ đi dạo quanh một chút không được sao? Ý tôi là chị vẫn thường đi dạo mỗi khi thích, trước khi tôi đến đây phải không?
- Vâng, nhưng nếu đi mà không có chủ đích thì chán lắm.
- Tôi không nói đùa đâu. Ngay cả súc vật, chúng sẽ phát khùng lên nếu bị nhốt quá lâu. Chị phải hiểu điều đó chứ!
- Nhưng mà em đã đi dạo nhiều rồi - Đột nhiên chị đáp ngay, giọng đều đều, xa lạ- Trước khi em đến đây, em vẫn địu con đi dạo một hồi lâu. Còn bây giờ em thấy chán ngấy chuyện đi dạo rồi.
Anh sửng sốt. Thật là một cách trả lời kỳ lạ. Anh không biết nói thế nào khi chị đổi giọng như thế với anh.
CHƯƠNG 13
Anh có cảm giác thân thể mình đang tan ra như sáp. Các lỗ chân lông đẫm mồ hôi. Vì đồng hồ chết nên anh không biết là đã mấy giờ rồi. Bên ngoài cái hầm sâu gần hai chục mét có thể trời vẫn còn sáng rõ nhưng ở dưới đây hoàng hôn đã phủ đầy. Chị vẫn còn ngủ say. Có thể chị đang mơ, vì chân tay chị co quắp lại với vẻ lo âu. Anh đã cố khuấy động cốt làm chị tỉnh giấc, nhưng vô ích.
Anh đứng dậy, quay mặt về hướng gió. Chiếc khăn bông anh phủ mặt lúc ngủ đã tụt xuống khi anh trở mình. Cát đọng lại nhiều ở sau hai tai, xung quanh mũi và hai bên mép đến nỗi anh phải phủi mãi mới hết. Anh nhỏ thuốc mắt và che bằng một góc khăn bông, rồi nhấp nháy mắt nhiều lần trước khi có thể mở mắt một cách bình thường. Chỉ độ hai hay ba ngày nữa thuốc nhỏ mắt sẽ hết. Chỉ một lý do đó thôi cũng đủ khiến anh muốn kết thúc mọi chuyện mau chóng. Người anh nặng trĩu như nằm trên giường lò xo có từ tính. Qua mấy tia sáng mỏng manh từ cửa chính hắt vào, anh chăm chú đọc một cách khó khăn những hàng chữ in trên báo, trông giống như những cái chân của một con ruồi chết.
Lẽ ra anh phải bảo chị đọc cho nghe lúc ban ngày. Làm như vậy cũng là một cách ngăn cho chị không ngủ được. Thật là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng anh lại thiếp đi trước mới bực chứ.
Và đêm nay, anh lại sẽ nguyền rủa cái bệnh mất ngủ không sao chịu đựng nổi. Để ngủ được, anh cố đếm ngược từ một trăm trở xuống theo nhịp điệu hơi thở. Anh còn liệt kê tên tất cả những loại côn trùng anh biết theo thứ tự, từng loại. Anh miên man nghĩ, cho đến khi hiểu rằng tất cả những cách trên chẳng đem lại kết quả gì. Anh có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua miệng hố... tiếng xẻng xúc vào cát ẩm... tiếng chó sủa từ xa... tiếng người nói lao xao, âm thanh run rẩy tựa như ánh lửa của cây nến. Tiếng cát đổ liên tục như chà xát các đầu dây thần kinh của anh. Mặc dù vậy anh cần kiên trì chịu đựng tình trạng đó.
Được, bằng mọi cách anh sẽ chịu đựng. Nhưng khi ánh sáng xanh lạnh lẽo hắt từ miệng hố xuống mọi điều đảo ngược hẳn, và anh lại tiếp tục chống cự với giấc ngủ đang ngấm vào cơ thể anh như miếng bọt biển nhúng nước. Chừng nào cái vòng luẩn quẩn này chưa bị phá vỡ thì không chỉ cái đồng hồ của anh ngừng chạy mà ngay chính thời gian cũng sẽ bị tê liệt nốt bởi những hạt cát này.
Tờ báo vẫn không có gì khác so với thường lệ. Anh thắp thỏm không biết có phải đã có một sự gián đoạn nào trong một tuần lễ vì hầu như không một tin gì mới mẻ cả. Nếu tờ báo chính là cái cửa sổ giúp cho anh nhìn ra thế giới bên ngoài thì kính của khung cửa đó đã bị sương mù phủ kín cả rồi.
“Nạn hối lộ thuế má đã lan đến các viên chức thành phố: Các thành phố đại học trở thành đất thánh của công nghiệp - Cuộc thảo luận tạm ngừng; Hội đồng Tổng liên đoàn Lao động sẽ nhóm họp một ngày gần đây - sẽ có bài tường thuật sau. – Hối hận vì đã lỡ tay giết chết hai con: người mẹ tự tử bằng thuốc độc - Nạn ăn cắp xe hơi có phải là sản phẩm của cuộc sống văn minh không? - Một thiếu nữ vô danh vẫn gửi hoa đến tặng cảnh sát từ ba năm nay - Ngân sách Thế vận hội Tokyo gặp rắc rối - Thêm hai cô gái trở thành nạn nhân của máy bay phản lực hôm nay - Sinh viên bị đầu độc bằng thuốc ngủ trong một bữa tiệc - Nhạc sĩ thổi saxophone nổi tiếng Blue Jackson đến Nhật Bản...”
Không có một tin tức nào quan trọng cả. Đột nhiên anh chú ý đến một mẩu tin lạ.
“Vào lúc 8 giờ sáng ngày 14, tại công trường xây dựng của Công ty Đông Á quận 30 thuộc Yokokaiva, ông Tashiro Tsutomu (hai mươi tám tuổi), lái xe xúc của Công ty Hinohara bị thương nặng, khi bị chôn dưới cát lở. Nạn nhân được chở đến một bệnh viện gần đó, nhưng đã tắt thở. Theo sự điều tra của cảnh sát ở Yokokaiva, nguyên nhân của tai nạn là do việc đào đi quá nhiều cát dưới chân một đống cát cao khoảng mười mét”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bài báo dân làng muốn đưa cho anh đọc. Họ không đáp lại lời yêu cầu của anh một cách vô tư đâu. Chỉ có điều họ chưa dùng mực đỏ vòng mẩu tin này lại thôi. Anh được họ lưu ý tới loại vũ khí nguy hiểm mà họ gọi là “cái vỏ bằng da chứa đầy cát”, có sức mạnh tương tự một thanh sắt hay chì. Dù cát có chảy xuống như thế nào, nó vẫn khác với nước. Người ta có thể bơi trong nước, còn cát sẽ bao lấy và nghiền con người đến chết.
Có lẽ anh đã đánh giá sai tình hình.
CHƯƠNG 14
Anh cần có thời gian suy nghĩ trước khi quyết định một kế mới. Bốn tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc thiếu phụ ra ngoài để dọn cát. Nhóm thứ hai làm đã xong công việc quy định là chuyển những thùng cát đi, và họ đang tiến về phía chiếc xe tải ba bánh. Anh lẳng lặng ngồi dậy, mặc quần áo vào, sau khi lắng nghe và biết chắc là những người đàn ông không quay lại nữa. Anh phải mò mẫm trong bóng tối vì chị đang mang cây đèn ra ngoài. Đôi giày của anh đầy ắp cát. Anh xắn quần lên quá đầu gối, nhét đôi xà cạp vào trong túi. Anh thu xếp dụng cụ bắt côn trùng lại, rồi đặt cạnh cửa ra vào cho dễ tìm. Nhờ có lớp cát dày trên nền nhà nên anh không phải bước rón rén.
Chị đang tất bật với công việc. Tay chị xúc cát thật nhẹ nhàng, hơi thở gấp gáp, đều đặn. Bóng chị đổ dài nhảy nhót quanh cây đèn đặt dưới chân. Anh nép mình vào góc nhà, cố nín thở. Hai tay anh nắm chặt hai đầu khăn bông và kéo căng; sau khi đếm đến mười anh sẽ nhào ra. Anh cần tiến hành đúng lúc chị cúi xuống xúc cát.
Tất nhiên anh không thể khẳng định là hành động như vậy không nguy hiểm. Chẳng hạn một viên chức chính phủ nào đó sẽ đến. Ông già lúc đầu tưởng anh là người của chính quyền nên đã tỏ ra thận trọng. Đúng là họ đang đợi một viên chức chính phủ tới để điều tra một việc gì đó. Nếu quả thực như vậy, dân làng sẽ để lộ ra anh ở đây và họ phải thả anh ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy rằng tốt nhất là cứ tiếp tục giả ốm. Nhưng đây là điều anh rất khó chịu. Anh chờ mong sự cứu giúp một cách tuyệt vọng. Bất cứ ai thấy căn phòng bỏ không của anh cũng hiểu điều gì đã xảy ra, dù người đó chưa hề gặp hay nghe nói về anh. Cuốn sách đang đọc dở còn mở khi anh để sách xuống... số tiền lẻ anh bỏ trong túi áo đồng phục của cơ quan... cuốn ngân phiếu chưa rút tiền ra... phong thư đã dán tem trong có tờ đặt mua một bộ sưu tập sắp gửi đi... Tất cả những cái đó chứng tỏ anh vẫn muốn tiếp tục sống.
Và rồi lá thư... Điều ám ảnh trong giấc mơ đêm trước của anh có nguyên cớ rõ ràng.
Nếu nói rằng tuyệt đối không có một chút tình yêu gì giữa anh và người yêu cũ cũng không đúng. Mối tình của hai người hơi khó hiểu vì hay bất hòa với nhau. Anh chưa bao giờ tin là nàng yêu anh. Họ đã làm cho tình yêu lạnh giá đi vì lý tưởng hóa nó quá mức.
Và rồi anh đột ngột viết thư báo cho nàng biết là anh đi xa một mình trong một thời gian và không nói gì về địa điểm sẽ đến. Nhưng nghĩ kỹ, thấy lá thư có vẻ tức cười nên anh không gửi nó đi, dù đã dán tem, và để ở trên bàn rồi ra đi.
Việc làm vô nghĩa này cuối cùng lại thành một cái khóa mà chỉ chủ nhân của nó mới có thể mở ra được. Việc này như đã thể hiện rằng anh chủ tâm để lại một chúc thư chứng tỏ sự biệt tích của mình là do tự nguyện.
Cơ hội thoát thân của anh trở nên xa vời. Lúc này chỉ còn cách dùng sức mạnh phá các cánh cửa thay vì chờ người khác mở hộ. Không có lý do gì để do dự nữa.
Anh bấm chặt mười đầu ngón chân vào cát cho đến khi chúng tê dại, vừa nghiêng mình về phía trước vừa sửa soạn lao ra khi đếm đến mười. Nhưng anh vẫn do dự dù đã đếm đến mười ba. Cuối cùng anh hít mạnh vào và nhào ra.
CHƯƠNG 15
Tuy đã chú ý, động tác của anh cũng bị chậm đi vì cát cản. Chị quay lại, đánh rơi cái xẻng, trố mắt nhìn anh vì kinh hoàng.
Nếu chị định chống cự nhất định kết quả sẽ khác hẳn điều anh mong đợi. Nhưng việc tấn công một cách bất ngờ của anh đã thành công. Anh thì quá hung hăng còn thiếu phụ thì không kháng cự. Rõ ràng chị không bao giờ nghĩ tới chuyện đẩy lùi anh bằng chiếc xẻng của mình.
- Đừng có kêu. Tôi không làm gì chị đau đâu. Chỉ cần chị im lặng thôi.
Anh vừa nói nhỏ với chị bằng giọng thảng thốt, vừa nhét cái khăn mặt vào mồm chị. Chị mặc anh làm, không chống cự - ngay cả với hành động khinh suất và vụng về này.
Cuối cùng anh trở lại bình tĩnh khi nhận ra vẻ thụ động của chị. Anh kéo cái khăn mà anh đã nhét vào miệng chị đến một nửa ra, và buộc chặt hai đầu khăn lại phía sau gáy để bịt miệng chị. Sau đó anh trói hai tay chị ra sau lưng bằng chiếc xà cạp mà anh đã giấu sẵn trong túi quần.
- Được rồi! Hãy đi vào trong nhà!
Tinh thần của chị như suy sụp hẳn và chị chẳng những bị động trước hành động của anh mà còn vâng theo lời anh nữa. Chị không hề chống đối hay kháng cự. Anh không cho là mình đã hành động giỏi, nhưng hành động bạo lực bất ngờ của anh rõ ràng đã khiến chị không chống đỡ lại được. Anh bắt chị bước lên nền nhà cao. Anh dùng chiếc xà cạp còn lại trói hai chân chị lại với nhau ở chỗ mắt cá. Trong bóng tối, anh mò mẫm làm, và để cho chắc, anh buộc cổ chân chị những hai lần.
- Giờ thì đừng có cựa quậy! Chị hiểu chứ? Nếu nghe tôi chị sẽ không bị đau đâu.
Anh đi giật lùi ra cửa, mắt không rời khỏi chỗ chị nằm thở. Rồi anh nhào ra ngoài, vớ vội cái xẻng và cây đèn rồi trở vào nhà ngay. Chị nằm nghiêng, đưa đẩy quai hàm để thở. Chắc là mỗi khi thở, chị đưa hàm ra phía trước để không hít phải cát ở trên chiếu. Mặt khác, khi thở ra chắc là chị cố gắng thở bằng mũi để làm bay lớp cát đang bám quanh mặt đi.
- Chị phải chịu đựng như thế này một lát. Cần phải kiên nhẫn cho đến khi dân làng trở lại đây với mấy cái thùng. Chị đừng có phàn nàn gì về hành động vô nghĩa mà tôi buộc phải làm. Hơn nữa, tôi sẽ trả tiền trọ đàng hoàng. Tất nhiên là những khoản mà tôi đã nhẩm tính. Chị không phật lòng chứ? Thật ra ở đây tôi không phải đóng tiền mới đúng, nhưng tôi không thể chịu được nếu không thanh toán số nợ cho xong. Tôi sẽ buộc chị phải nhận.
Giữa lúc nóng nảy, bối rối anh vừa phanh cổ áo cho mát vừa lắng nghe tiếng động bên ngoài. Tắt đèn đi chắc tốt hơn. Anh nâng cái chụp lên và sắp sửa thổi - nhưng không, trước hết tốt hơn nên xem lại chị ta cái đã. Mấy nút buộc quanh chân chị khá chặt; muốn thọc ngón tay vào cũng không được. Cổ tay chị tím bầm và các móng tay sậm hẳn lại.
Cái khăn bịt miệng cũng rất chặt. Đôi môi của chị bị kéo căng ra đến mức tái nhợt hẳn đi và trông chị rất sợ. Trong ánh đèn nhấp nháy anh như thấy chị thầm trách móc.
Anh nói rất nhanh, không cần nghĩ ngợi:
- Vô ích thôi. Chính chị gây ra mọi chuyện. Tôi cũng là người và chị không thể nào xích tôi lại một cách đơn giản như xích một con chó. Ai cũng thấy hành động của tôi là một hành động tự vệ hợp pháp.
Chị chợt quay đầu lại, và cố gắng hé mắt nhìn anh.
- Chị muốn nói gì? Có gì không phải à?
Chị cử động cổ khó khăn nửa như gật đầu nửa như lắc đầu. Anh đưa cái đèn đến gần chị xem chị muốn diễn tả điều gì. Anh không tin ngay vào cái mà anh đọc thấy. Đôi mắt chị chứa đầy vẻ u buồn nhưng trong vẻ phiền muộn đó không toát lên nét cay đắng hay hằn thù nào, và hình như chị đang muốn nói điều gì.
Không đúng, chắc là anh tưởng tượng ra thôi. “Sự biểu lộ qua ánh mắt” thực ra chỉ là một cách nói. Làm thế nào mà con người vô tri kia lại có thể biểu lộ được? Mặc dù vậy anh vẫn khó chịu vươn tay nới cái khăn bịt miệng chị ra.
Chợt anh bịt cái khăn và thổi tắt nhanh ngọn đèn. Tiếng nói của những người khiêng thùng đang tiến đến gần. Anh đặt cái đèn đã tắt ở cho gần nền nhà cao cho dễ tìm, và kề miệng vào vòi ấm để gần bể, tu nước. Một tay cầm lăm lăm cái xẻng, anh nấp bên khung cửa ra vào, thở hổn hển. Chắc chẳng còn lâu nữa, chỉ cần kiên nhẫn độ năm mười phút nữa thôi. Tay kia anh kéo cái hộp sưu tầm côn trùng vào sát thân mình.
CHƯƠNG 16
Một giọng khàn khàn vang lên: “Này, dưới ấy thế nào?”. Một giọng khác vang vang, còn trẻ vọng xuống: “Chị đang làm gì dưới ấy đây?”.
Bóng tối dày đặc dưới hố trùm lấy anh. Nhưng bên trên trăng đã lên và bóng những người đàn ông đứng ở đường ranh giới giữa trời và cát tạo thành một vệt đen sậm, trải dài ra.
Anh tiến lại gần bức tường cát, đi men theo chân tường, tay phải cầm cái xẻng. Một tiếng cười hô hố vang lên phía trên thành tường. Rồi một sợi dây thừng có móc để móc thùng dầu lửa buông từ từ xuống.
- Tiếp tục đi cô nàng. Mau tay lên xem nào!
Ngay lúc ấy anh nhào ra chỗ sợi dây thừng, vừa chạy vừa đá vung cát lên.
- Này, trên kia! Kéo chị ta lên. - Anh hét lớn, tay nắm chặt lấy sợi dây thừng - Kéo chị ta lên! Kéo chị ta lên đi! Tôi sẽ không bỏ dây ra cho đến khi mấy người chịu kéo dây lên. Tôi đã trói chị ta trong nhà rồi. Nếu muốn cứu chị ta thì hãy kéo dây lên ngay. Tôi sẽ không để mấy người cứu được chị ta chừng nào mấy người chưa kéo tôi lên. Còn nếu các người xuống đây, tôi sẽ dùng cái xẻng này đánh vỡ sọ cho mà xem. Cứ đưa ra tòa xem ai thắng. Các người có muốn tôi lượng thứ cho không? Các người bày trò này để làm gì? Nếu kéo tôi lên, tôi sẽ thôi không kiện và bỏ qua mọi chuyện. Giữ người trái phép không phải là tội nhẹ đâu. Có chuyện gì thế? Làm đi và kéo tôi lên đi chứ!
Cát rơi xuống mặt anh. Một cảm giác ớn lạnh và ẩm ướt từ cổ áo lan nhanh vào trong người anh. Hơi thở nóng hổi khiến môi anh khô rộp.
Phía trên hình như họ bắt đầu bàn luận. Bất thình lình sợi dây thừng được kéo mạnh lên. Trọng lượng của anh nặng hơn anh tưởng, và những ngón tay của anh siết vào như cắt sợi dây thừng ra. Bụng anh thót lại như lúc cười ngất. Như thể cơn ác mộng đằng đẵng cả tuần lễ chợt tan ra thành từng mảnh và biến mất. Tốt... tốt lắm... anh được cứu thoát rồi. Chợt anh thấy thân mình nhẹ bẫng và rơi trong không gian. Một cảm giác buồn nôn tựa như bị say sóng truyền khắp cơ thể anh, sợi thừng lúc ấy còn bị vặn xoắn trong hai cánh tay anh bỗng nằm im bất động.
Những người phía trên buông sợi dây thừng. Anh bị lộn ngược lên và rơi tõm xuống cát. Hộp sưu tập bị người anh đè lên, phát ra một âm thanh khó chịu. Một vật gì cào xước má anh - đúng là cái móc buộc ở đầu sợi dây thừng rồi. Quân chó đểu! May mà anh không bị thương. Khi xem cạnh sườn, chỗ đè phải hộp sưu tập anh thấy không có vết đau nào ghê gớm. Anh đứng phắt dậy, đảo mắt tìm sợi dây thừng. Nhưng người ta đã kéo dây lên rồi. Anh hét đến lạc cả giọng, tiếng khàn khàn: “Bọn điên rồ, ngu ngốc. Các người cuối cùng sẽ phải ân hận cho mà xem!”.
Không có tiếng đáp lại. Chỉ có tiếng thì thầm tỏa xuống như một làn khói nhẹ. Anh cảm thấy ngày càng bực bội vì không đoán được đó là tiếng bày mưu tính kế mới, hay chỉ là họ cố nén tiếng cười phá lên mà thôi.
Cơn giận và nỗi nhục nhã sôi trào trong người anh. Anh vừa kêu lớn vừa nắm chặt hai bàn tay đẫm mồ hôi.
- Thế các ông không hiểu tôi sao? Những điều tôi đã làm không khiến các ông sáng mắt ra sao? Chẳng lẽ tôi chưa nói cho mấy ông hay là tôi đã trói chị ta đấy chắc! Tốt hơn là các ông nên kéo tôi lên. Chị ta sẽ cứ bị trói như thế cho đến khi nào các ông lại thả cái thang dây xuống đây. Sẽ không có ai dọn cát hết. Hãy nghĩ kỹ đi. Các ông sẽ bị rắc rối nếu chúng tôi bị chôn vùi trong cát. Nếu cát tràn đến đây thì dần dần nó sẽ xâm chiếm cả làng này. Có điều gì không đúng à? Sao các ông không trả lời gì cả?
Thay lời đáp, những người ở trên bực bội bỏ đi để lại phía sau tiếng lết trên cát của mấy cái thùng.
- Sao thế? Tại sao các ông bỏ đi mà không nói một lời nào?
Anh kêu lên một cách yếu ớt nhưng chỉ mình anh nghe thấy tiếng anh mà thôi. Anh run rẩy, cúi xuống thu nhặt các thứ trong hộp sưu tập bị roi vương vãi. Hình như cái lọ đựng con bị nứt, vì khi tay anh đụng vào, một cảm giác lành lạnh lan sang mấy ngón tay. Anh nghẹn khóc, nhưng không thấy buồn. Anh cảm thấy hình như một người nào khác đang khóc chứ không phải anh.
Cát bám vào anh như một con vật lì lợm. Rồi anh dò dẫm một cách khó nhọc, khập khiễng bước trong bóng tối về phía cửa và đi vào nhà. Anh nhẹ nhàng đặt hộp sưu tập đã gãy nát bên cạnh cái bếp bị lún trong cát. Tiếng gió đang gào rú trong không trung. Anh lấy bao diêm gói trong túi nylon để ở một cái hộp gần bếp và thắp đèn lên.
Chị vẫn nằm nguyên như cũ, chỉ duỗi chân ra một chút. Chị hơi quay mặt ra phía cửa, có lẽ là để theo dõi tình hình bên ngoài. Đôi mắt chị hấp háy trước ánh đèn nhưng rồi nhắm ngay lại. Anh tự hỏi không hiểu chị đã phản ứng như thế nào trước việc anh bị đối xử tàn bạo vừa rồi. Chị khóc hay cười cũng mặc. Đây chưa phải là đoạn kết mà anh là người chiến bại được. Dù thế nào thì anh vẫn là người nắm quyền quyết định.
Anh quỳ một chân phía sau chị. Anh do dự một lúc rồi cởi cái khăn bịt miệng chị ra. Anh tự thấy không có lỗi gì, và cũng không mảy may thương hại hay ái ngại nữa.
Anh chỉ mệt mỏi và cảm thấy không thể chịu đựng tình trạng căng thẳng này lâu hơn. Vả chăng, nghĩ kỹ lại, anh thấy ngay từ đầu việc bịt miệng chị thật không cần thiết. Nếu lúc đó chị kêu cứu, chị sẽ làm anh sợ và có lẽ chuyện sẽ kết thúc nhanh hơn.
Chị há miệng ra, thở hổn hển. Chiếc khăn siết vào da thịt hằn lên những vết bầm không hết ngay được. Đôi má khô cứng trông như da cá khô của chị dần hồi lại khi chị cử động liên tiếp hàm dưới.
- Chị sẽ trở lại bình thường nhanh thôi - Anh vừa nói vừa nhón tay nhặt chiếc khăn lên và ném xuống nền đất - Họ sắp sửa phải quyết định rồi. Chắc chắn là họ sẽ mang cái thang dây lại ngay bây giờ. Họ sẽ bị rắc rối nếu họ cứ để sự việc xảy ra như thế này. Thật đấy. Họ không tội gì mà chuốc lấy sự rắc rối vì bắt cóc tôi, nếu họ không bắt buộc phải làm thế.
Người thiếu phụ nuốt nước bọt và đưa lưỡi liếm đôi môi khô nẻ.
- Nhưng mà... - Hình như lưỡi chị chưa thuần được như cũ. Chị nói ngọng nghịu như ngậm một quả trứng trong mồm - Sao đêm đã mọc chưa, anh?
- Trăng với sao gì? Tại sao chị lại hỏi chuyện trăng sao?
- Hừ, nếu các vì sao chưa mọc...
- Chị định nói gì nếu sao không mọc?
Nhưng hình như chị mệt vì nói nhiều nên lại lặng im.
- Có chuyện gì thế? Chị không thể nói bỏ lửng như vậy! Chị muốn bói cho tôi hay sao? Hay đó là một điều mê tín dị đoan trong vùng này? Hoặc người ta sẽ không thả thang dây xuống vào những đêm không sao. Thế là thế nào, hả? Tôi không thể hiểu được, nếu chị không nói. Chị muốn đợi đến lúc sao mọc cũng tùy. Nhưng chị sẽ làm thế nào lúc gió to nổi lên? Trong khi chị nằm đợi? Nghĩ gì không nghĩ lại chỉ nghĩ chuyện mấy ngôi sao!
- Nếu sao không mọc vào lúc này thì sẽ không có gió to. - Chị thốt lên một cách khó khăn.
- Tại sao?
- Nếu anh không thấy sao là do trời có sương mù.
- Chị không thấy gió thổi mạnh như thế kia hay sao mà lại nói thế?
- Không, đó là luồng gió ở phía trên thôi.
Anh suy nghĩ về điều đó, có thể chị nói đúng. Việc những ngôi sao bị lu mờ xét cho cùng là vì gió nhẹ không thổi tan được hơi nước trong không khí. Có thể tối nay sẽ không có gió to. Nếu đúng như vậy, dân làng sẽ không việc gì phải vội vã quyết định điều gì cả. Những gì mà ban nãy anh cho là vớ vẩn, thì bây giờ đã biến thành một lời giải đáp hợp lý đến mức kinh ngạc trong thực tế.
Anh bật cười và khi cười anh thấy nôn nao.
Tại sao anh lại phải giày vò tâm can vậy kia chứ? Anh chẳng phải là người đã đánh vào nhược điểm của kẻ địch sao? Tại sao anh không bình tĩnh xem xét kỹ mọi việc. Nếu như và khi nào anh trở về an toàn, nhất định anh sẽ ghi lại chuyện này.
CHƯƠNG 17
Một tiếng động đanh và gọn phát ra từ chân bức tường chắn tựa hồ tiếng cánh vỗ. Anh cầm lấy cây đèn và chạy vội ra ngoài xem. Một vật gì cuộn trong chiếu nằm trên nền cát. Không thấy một người nào quanh đó. Anh gọi to, nhưng không có tiếng đáp lại. Ngạc nhiên, anh dứt sợi dây buộc quanh gói chiếu ra. Anh đoán là trong đó có những dụng cụ để leo lên bức tường cát, vẫn không thấy một người làng nào; họ chỉ quẳng các thứ xuống cho anh rồi trốn biệt.
Song trong chiếu chỉ có một cái chai nửa lít có đậy nút bấc và một gói nhỏ bọc giấy báo. Trong gói có ba hộp, mỗi hộp có hai mươi điếu thuốc lá hiệu Xinxây, ngoài ra không còn gì nữa. Anh cầm mép chiếu và giũ mạnh nhưng chỉ có cát rơi xuống. Anh hy vọng ít ra cũng bắt được một lá thư nào đó nhưng chẳng thấy gì. Cái chai đựng rượu sake rẻ tiền có mùi gạo mốc. Có phải họ đang mưu tính gì đây chăng? Anh nghe nói người da đỏ châu Mỹ thường tỏ tình thân thiện bằng cách trao đổi ống điếu. Và, ở Nhật, khi vui người ta vẫn thường uống rượu sake. Như thế là rất hay vì việc làm trên chứng tỏ họ muốn nhân nhượng. Dân quê thường dè dặt khi bộc lộ tình cảm ra bằng lời nói. Và trong việc này họ có vẻ thành thật hơn. Giờ thì hãy chấp nhận như thế đã; thuốc lá quả là cần thiết hơn mọi thứ. Làm thế nào mà anh đã nhịn được thuốc trong suốt hơn một tuần lễ nhỉ? Anh nhẹ nhàng bóc bao thuốc, xé một mẩu vuông vức ở góc bao. Anh đập đập đáy bao thuốc, lấy ra một điếu. Những ngón tay anh run run khi cầm điếu thuốc. Anh châm thuốc bằng lửa đèn rồi hít khói thuốc vào thật sâu, chậm và dài. Mùi thơm thấm vào máu anh, lan ra toàn thân. Đôi môi anh tê dại, một cái gì như tấm màn nhưng nặng trĩu đang phủ trên mắt anh. Anh thấy choáng váng như bị bóp cổ và người anh lạnh toát.
Anh bước loạng choạng vào nhà, kẹp chặt chai rượu nửa lít vào người. Đầu anh nặng trình trịch và choáng váng. Anh cố nhìn về phía người đàn bà, nhưng có cố mấy đi nữa anh cũng không nhìn thẳng về phía trước được. Khuôn mặt chị mà anh liếc thấy qua đuôi mắt, dường như nhỏ bé đến thảm hại.
- Xem này, họ vừa cho ta một món quà. - Anh giơ cao chai rượu và lắc khoe với chị - Họ tử tế thật. Họ cho mình một chai rượu đầy để uống mừng trước. Tôi đã bảo rồi, đúng không? Tôi biết ngay từ lúc đầu mà. Thôi cái gì đã qua, cho qua. Uống một chút chứ? Uống với tôi cho có bạn nhé?
Thay lời đáp, người đàn bà nhắm chặt mắt lại. Phải chăng chị đang hờn dỗi vì không thể bảo anh cởi trói ra? Thực là một người đàn bà ngốc nghếch! Nếu chị trả lời tử tế anh sẽ cởi trói liền. Hay chị tủi thân vì không giữ được người đàn ông mà chị đã phải tốn bao công sức mới tóm được, và cuối cùng lại phải để anh ta đi? Điều đó có lẽ cũng đúng. Vả lại, mới có ba mươi tuổi đầu mà chị đã là... một quả phụ.
Giữa mu bàn chân và gót chân chị thấy nổi lên một vết lằn rất rõ và kỳ dị.
- Nếu chị muốn hút, tôi sẽ châm cho?
- Không, thuốc lá làm khô cổ. - Chị vừa nói nhỏ vừa lắc đầu.
- Thế tôi lấy nước cho chị uống nhé?
- Lúc này em không khát.
- Chị không cần phải giữ ý làm gì. Chắc chị biết là không phải vì thù ghét cá nhân mà tôi buộc chị phải chịu như thế này. Để đối phó, đành phải làm như vậy, chị hiểu chứ? Tình cảnh của chị làm cho những người ở trên ấy đỡ hung hăng.
- Mỗi tuần một lần, họ vẫn phân phát thuốc lá và rượu sake đến chỗ nào có đàn ông làm việc.
- Chị bảo họ phân phát là thế nào? - Rồi không che giấu nỗi kinh hoàng, anh thất thanh kêu lên - Việc gì họ phải chuốc lấy rắc rối vì chủng ta như thế? Họ không thể để ta tự ra ngoài mua lấy thuốc sao?
- Nhưng công việc thì nặng nhọc, mà ta không có thì giờ mấy. Hơn nữa, ta làm việc cho làng, và hợp tác xã phải lo tất cả những chi phí đó.
Như thế, có thể là họ muốn khuyên anh đừng chống cự vô ích. Không, thế thì tệ quá, anh nghĩ. Anh không ngờ mình đã đứng trong đội ngũ như bao người khác, giống như một bánh xe trong nhịp điệu làm việc hàng ngày của họ.
- Tôi muốn hỏi chị một câu chỉ để biết thôi: Cho đến bây giờ, có phải tôi là người đầu tiên phải làm như thế này không?
- Không... Vì chúng tôi thiếu sự hỗ trợ. Những người có thể làm việc được, cả người giàu lẫn người nghèo đều đã bỏ làng đi cả, hết người này tới người khác. Vì đây là một cái làng nghèo xơ nghèo xác. Toàn cát là cát...
- Rồi sao nữa? - Anh trầm tĩnh hỏi - Thế ngoài tôi ra dân làng còn bắt được ai nữa không?
- Có đấy. Có lẽ vào hồi đầu thu năm ngoái, nếu em nhớ không nhầm... một tay bán bưu thiếp...
- Một tay bán bưu thiếp à?
- Vâng, một tay chào hàng của một công ty ấn loát bưu thiếp và các ấn phẩm khác cho khách du lịch đã đến thăm ông phụ trách nghiệp đoàn địa phương.
- Và họ bắt anh ta à?
- Hồi ấy có một người ở cùng dãy nhà với em gặp khó khăn vì neo người.
- Sau đó xảy ra chuyện gì?
- Nghe nói sau đó không bao lâu anh ta chết. Em biết là anh ta không lấy gì làm khỏe lắm so với công việc ở đây. Hơn nữa hồi đó lại đúng vào mùa bão, công việc trở nên khó nhọc gấp bội.
- Tại sao anh ta không trốn ngay đi?
Chị không trả lời. Có lẽ chị thấy rõ không cần phải trả lời làm gì. Anh ta không trốn đi vì không trốn được. Có lẽ tất cả chỉ có thế.
- Còn ai khác nữa không?
- Còn. Khoảng đầu năm nay có một sinh viên đi đây đi đó bán sách.
- Một chàng bán rong à?
- Em còn nhớ những quyển sách đó mỏng tanh, giá độ mười yên và có nội dung chống cái gì đó thì phải.
- A, một sinh viên thuộc phong trào Hướng về Quê hương. Chắc chị biết. Họ thường đi khắp đất nước cổ động phong trào chống Mỹ. Thế dân làng cũng bắt cậu ta à?
- Chắc cậu ta vẫn còn ở bên nhà hàng xóm của em, cách đây ba nhà.
- Và chắc là họ cũng rút cái thang dây đi?
- Vâng, vì thanh niên họ không chịu khuất phục ngay đâu. Chắc là vì ở trên tỉnh được trả lương cao, có rạp chiếu bóng, cửa hàng cửa hiệu mở cửa hàng ngày.
- Nhưng chưa ai trốn thoát được khỏi đây hay sao?
- Dạ có, có một chàng thanh niên lên tỉnh và gia nhập một nhóm du đãng. Y khá nổi tiếng với con dao găm của y. Có thời báo chí cũng viết về y... Rồi sau khi hết hạn tù người ta đưa y về đây, và bây giờ em chắc là y đang sống lặng lẽ với cha mẹ.
- Tôi không hỏi về những người như vậy. Tôi muốn hỏi về những người đã trốn thoát mà không trở lại đây kia.
- Chuyện đó xảy ra cách đây đã lâu. Em nhớ là dạo ấy một gia đình đã bỏ làng đi vào lúc nửa đêm. Căn nhà bị bỏ trống một thời gian khá lâu và có nguy cơ hỏng không thể sửa chữa được. Thật là nguy hiểm. Dọc theo cồn cát có một nơi nào bị bỏ trống thì cũng giống như một đập nước bị rò vậy.
- Ý chị nói là sau đó không còn ai nữa phải không?
- Vâng, chắc chắn là không còn ai cả.
- Vô lý! - Các động mạch ở cổ anh rần rật, và cổ anh nghẹn lại.
Người thiếu phụ bỗng oằn người lên, nom tựa một con ong bắp cày đang nằm trên mấy quả trứng.
- Có gì không ổn chăng? Chị bị đau?
- Vâng, mấy thứ này làm em đau.
Anh sờ mu bàn tay đã tím bầm của chị. Anh thò ngón tay qua mấy vòng dây trói và bắt mạch cho chị.
- Chị thấy đấy. Mạch đập mạnh, nhưng không có gì đáng ngại. Thực đáng tiếc, nhưng tôi muốn chị kêu than với đám dân làng có trách nhiệm trong chuyện này.
- Xin lỗi phải phiền anh, anh gãi giùm chỗ cổ phía sau tai em có được không?
Anh ngạc nhiên và không từ chối. Mồ hôi chị tứa ra giữa da và lớp cát. Anh cảm thấy như đang đặt các móng tay lên một quả đào.
- Thật đáng buồn. Nhưng thực sự là chưa một ai trốn thoát khỏi đây cả.
Khung cửa ra vào chợt bệch ra và như bồng bềnh trong không trung. Đó là ánh trăng... một mảng ánh sáng xanh xanh trong suốt như cánh của một con kiến. Khi mắt anh đã quen với ánh sáng đó thì toàn bộ hố cát đầy ắp ánh sáng màu lá non.
- Được rồi! Tôi sẽ là người đầu tiên thoát được khỏi nơi này cho mà xem!
(còn tiếp)
Nguồn: Người đàn bà trong cồn cát. Tiểu thuyết của Kobo Abe. Bản tiếng Việt của Nguyễn Tuấn Khanh.
Bài viết liên quan
Nam Đế Vạn Xuân
Với hơn 500 trang, 15 hồi gay cấn, sinh động trong từng câu thoại của các nhân vật lịch sử, Tiểu thuyết Lịch sử Nam Đế Vạn Xuân nằm trong bộ Tiểu thuyết dài tập Vương triều tiền Lý của Nhà văn Phùng Văn Khai. Nam Đế Vạn Xuân tái hiện một cách sinh động lịch sử nước nhà xoay quanh triều đại của nhà nước Vạn Xuân (544-602) giúp chúng ta hiểu và tự hào hơn về lịch sử đánh giặc hào hùng của dân tộc. Với bộ nhân vật lịch sử đồ sộ của cả ta lẫn địch như: Lý Nam Đế, Tinh Thiều, Phạm Tu, Triệu Túc, Triệu Quang Phục, Phùng Thanh Hòa… hay Lương Vũ Đế, Vũ lâm hầu Tiêu Tư, Dương Phiêu, Lý Tắc… tạo nên rất nhiều tình tiết móc ngoặc, những cuộc đấu trí gay cấn hay những lời thoại sinh động của từng nhân vật. Nam Đế Vạn Xuân như một con tàu thời gian đưa ta ngược trở về từng quãng của lịch sử cách đây gần 1500 năm từ khi Lý Bí tu tập tại chùa Cổ Pháp đến thời điểm làm Giám quân ở Đức Châu và cuối cùng là đuổi giặc Lương lên ngôi tại điện Vạn Thọ. Đó cũng là lần đầu tiên Việt Nam có hoàng đế và niên hiệu Thiên Đức là niên hiệu riêng đầu tiên để chứng tỏ nước ta đã giành lại độc lập từ tay Trung Quốc.
Tìm kiếm
Lượt truy cập
- Tổng truy cập57,783,313
Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam
Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.
*Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...
Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.
WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)
Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.
The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.
Enjoy life, enjoy Arita experience!
Đọc nhiều nhất
- Phạm Hổ - Thơ viết cho nhi đồng
- Người của giang hồ (5): Lâm Chín ngón
- Thuật quan sát người (4)
- Người của giang hồ (11): Hải bánh
- Người của giang hồ (8): Huỳnh Tỳ
- Thuật quan sát người (2)
- Hoàng hôn của những thần tượng
- Vài nét về tục Cúng Mụ, đầy tháng, thôi nôi
- Vài tư liệu về Tục thờ Thánh Mẫu
- Chùm thơ về Tây Nguyên


