Tìm kiếm

Lượt truy cập

  • Tổng truy cập57,865,943

Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam

     

    Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.

    *Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...

Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.

    WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)

    Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.

    The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.

    Enjoy life, enjoy Arita experience!

Tiểu thuyết

Ỷ Thiên Đồ Long ký

Kim Dung

  • Thứ bảy, 08:54 Ngày 22/05/2021
  • Ỷ Thiên Đồ Long ký

    Diệt Tuyệt sư thái phất tay áo trái, chưởng thứ ba toan đánh ra, bỗng có người nói lớn:

    - Diệt Tuyệt sư thái, chưởng hạ lưu nhân!

    Tám tiếng đó ai nấy nghe chói buốt cả tai, tựa hồ kim chọc vào tai vậy.

    Chỉ thấy từ góc tây bắc có một bạch y nam tử tay cầm quạt, đi xuyên qua đoàn người, đi nhanh mà không cuốn bụi, đi trên cát mà như lướt trên mặt nước. Vạt áo bên trái người ấy thêu một con chim ưng nho nhỏ màu đen, đang dang rộng đôi cánh. Mọi người vừa nhìn, biết ngay đó là nhân vật cao thủ trong Thiên Ưng giáo. Bởi vì y phục của Minh giáo và Thiên Ưng giáo giống nhau, chỉ khác là trên áo của Minh giáo thêu ngọn lửa đỏ, còn áo của Thiên Ưng giáo thêu con chim ưng đen.

    Người kia tới cách Diệt Tuyệt sư thái chừng ba trượng, chắp tay, nói:

    - Xin phép sư thái, chưởng thứ ba ấy hãy để tại hạ chịu thay, có được chăng?

    Diệt Tuyệt sư thái hỏi:

    - Ngươi là ai?

    Người kia đáp:

    - Tại hạ họ Ân, thảo tự Dã Vương.

    Ba tiếng Ân Dã Vương lập tức khiến tất cả mọi người xôn xao. Tên tuổi của Ân Dã Vương đã lừng lẫy trên giang hồ hai chục năm nay, trong võ lâm nhiều người bảo võ công của Ân Dã Vương cao siêu hầu như không thua kém gì phụ thân Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính. Ân Dã Vương là đường chủ Thiên Vi đường của Thiên Ưng giáo, chỉ dưới quyền giáo chủ mà thôi.

    Diệt Tuyệt sư thái thấy người kia trạc tứ tuần, cặp mắt như hai tia chớp rọi ra tứ phía, khí thế ghê gớm, biết là chẳng thể coi thường, huống hồ bà ta cũng từng nghe tên tuổi, nên lạnh lùng nói:

    - Tên tiểu tử kia là thế nào với ngươi, mà ngươi muốn thay hắn tiếp chưởng của ta?

    Trương Vô Kỵ thầm kêu lên: “Người ấy là cậu ruột ta, cậu ruột của ta đây rồi, không lẽ cậu đã nhận ra ta?”

    Ân Dã Vương cười ha hả, nói:

    - Tại hạ vốn chẳng biết y là ai cả, chẳng qua thấy y tuổi còn nhỏ, song lại rất cứng đầu, không giống bọn giả nhân giả nghĩa hám danh chuộng tiếng trong võ lâm, thấy thích y nên muốn đứng ra lĩnh giáo công lực của sư thái, như thế được chưa?

    Câu cuối cùng nói ra chẳng còn vẻ khách khí nữa, tựa hồ không coi Diệt Tuyệt sư thái là cái thá gì.

    Diệt Tuyệt sư thái lại không hề tức giận, nói với Trương Vô Kỵ:

    - Tiểu tử, nếu ngươi còn muốn sống thêm vài năm, lúc này chạy đi vẫn còn kịp.

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Vãn bối không dám tham sống mà quên nghĩa khí.

    Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, quay sang nói với Ân Dã Vương:

    - Tiểu tử kia còn nợ ta một chưởng, để ta và hắn thanh toán xong xuôi, ta sẽ không để các hạ phải thất vọng đâu.

    Ân Dã Vương cười hắc hắc, nói:

    - Diệt Tuyệt sư thái, có giỏi cứ thử giết gã thiếu niên kia ta coi. Y mà chết, ta cũng sẽ cho bọn ngươi chết không có đất mà chôn.

    Nói xong, Ân Dã Vương lùi về, lướt qua đám người, miệng quát:

    - Hiện thân!

    Đột nhiên từ dưới cát vô số đầu người đội cát nhô lên, mỗi người một cái khiên che phía trước, ai nấy giương cung tên chĩa thẳng vào bọn người chính phái. Thì ra giáo chúng Thiên Ưng giáo đã đào địa đạo, vây kín người các môn phái lại từ lúc nào rồi.

    Mọi người chăm chú xem cảnh Diệt Tuyệt sư thái và Trương Vô Kỵ đối chưởng, đâu ai để ý chuyện bên ngoài. Dẫu khôn ngoan như Tống Thanh Thư cũng chỉ biết đề phòng giáo chúng Thiên Ưng giáo bất ngờ xông vào tấn công, chứ đâu thể ngờ họ lại lợi dụng cát mềm, đào địa đạo, chiếm lĩnh hết các địa hình thuận lợi. Chuyện xảy ra như thế khiến ai nấy tái mặt, lại thấy các đầu mũi tên lấp lánh màu xanh dưới ánh nắng, hẳn là có tẩm thuốc độc. Chỉ cần Ân Dã Vương hạ lệnh, trừ một vài vị võ công cao siêu nhất của các phái, hết thảy mọi người còn lại e rằng không một ai sống sót.

    Trong năm phái ở đây, nói về tư cách và tuổi tác thì Diệt Tuyệt sư thái cao hơn hết, nên tất cả mọi người đều nhìn bà ta chờ ra quyết định.

    Diệt Tuyệt sư thái là người cực kỳ cố chấp, tuy thấy tình thế biến chuyển nguy hiểm nhưng vẫn không động tâm chút nào, nói với Trương Vô Kỵ:

    - Tiểu tử, ngươi chỉ còn cách oán trách số mệnh ngươi chẳng ra gì mà thôi!

    Đột nhiên xương cốt toàn thân bà ta phát ra những tiếng lép bép lách tách nho nhỏ như tiếng ngô rang nở. Tiếng đó chưa dứt, hữu chưởng đã nhắm ngực Trương Vô Kỵ mà đánh tới.

    Chưởng này là tuyệt học của phái Nga Mi, gọi là “Phật quang phổ chiếu”[76]. Dù là chưởng pháp hay kiếm pháp, bao giờ các chiêu cũng liên tiếp nối với nhau thành bài bản, nhiều thì vài trăm chiêu, ít cũng dăm ba thức, thậm chí dù chỉ dăm ba thức nhưng mỗi thức cũng ẩn tàng sự biến hóa, một thức ẩn giấu hai ba, thậm chí tới mười chiêu. Riêng chưởng pháp “Phật quang phổ chiếu” chỉ có một chiêu và chiêu này cũng không hề có biến hóa. Một chiêu đánh ra, trúng ngực kẻ địch hay trúng lưng cũng được, trúng vai cũng được, trúng mặt cũng được, chiêu thức hết sức bình thường, nhất thành bất biến, nhưng uy lực hoàn toàn dựa vào Cửu dương công của phái Nga Mi.

    Chưởng này đã đánh ra, đối phương không thể chống đỡ, cũng không thể né tránh. Trong phái Nga Mi hiện nay, ngoài Diệt Tuyệt sư thái, không người thứ hai biết sử dụng. Bà ta vốn chỉ định đánh vào đan điền của Trương Vô Kỵ, làm cho chàng bất tỉnh thôi. Nhưng sau lời đe dọa của Ân Dã Vương, nếu bà ta nương tay cũng chẳng ai nghĩ là bà ta khoan dung, lại cho rằng bà ta tham sống sợ chết, quỳ gối đầu hàng địch nhân. Thành thử chiêu này bà ta phải sử dụng toàn lực, không nương nhẹ gì nữa.

    Trương Vô Kỵ thấy trước khi chưởng của bà ta đánh tới, xương cốt đối phương kêu lép bép, biết rằng chưởng này sẽ vô cùng ghê gớm, sự sống chết mất còn của chàng là ở giây phút này đây, làm sao dám khinh suất? Trong sát-na ấy, chàng chỉ còn nhớ hai câu trong “Cửu dương chân kinh”:

    Dẫu người hung ác tới đâu

    Chỉ cần chân khí ta sâu, đủ rồi.

    Chàng hoàn toàn không nghĩ tới việc chống đỡ, chỉ vận chân khí tập trung ở vùng ngực bụng.

    Chỉ nghe “bình” một tiếng lớn, Diệt Tuyệt sư thái đã đánh trúng ngay giữa ngực chàng.

    Mọi người xung quanh cùng kêu lên hốt hoảng, đoán rằng toàn thân Trương Vô Kỵ xương cốt đã gãy nát, không chừng thân hình chàng còn bị đòn bài sơn đảo hải này đánh đứt đôi rồi cũng nên. Nào ngờ sau khi trúng chưởng rồi mà Trương Vô Kỵ vẫn đứng thản nhiên như không, vẻ mặt thư thái; còn Diệt Tuyệt sư thái mặt xám như tro, bàn tay run rẩy.

    Thì ra chiêu “Phật quang phổ chiếu” vừa rồi của Diệt Tuyệt sư thái hoàn toàn dựa vào Cửu dương công của phái Nga Mi, trong khi Trương Vô Kỵ tu luyện lại chính là Cửu dương thần công. Cửu dương công của phái Nga Mi là do năm xưa Quách Tương nghe Giác Viễn tụng Cửu dương chân kinh mà nhớ được vài phần rồi chế thành, uy lực làm sao sánh nổi nguyên bản Cửu dương thần công. Tuy uy lực nội công hai môn có lớn nhỏ, song bản chất là cùng một gốc, Cửu dương công của phái Nga Mi đụng phải Cửu dương thần công thì khác nào sông chảy vào biển, như nước pha vào sữa, tức khắc không còn tăm hơi gì nữa.

    Chưởng thứ nhất Diệt Tuyệt sư thái đánh Trương Vô Kỵ là “Phiêu tuyết xuyên vân chưởng”, chưởng thứ hai là “Tiệt thủ cửu thức”, đều không thuộc về Cửu dương thần công, nên khi đánh trúng Trương Vô Kỵ đã làm cho chàng thụ thương thổ huyết.

    Đạo lý bên trong đó, bấy giờ không ai hiểu nổi. Trương Vô Kỵ dĩ nhiên hoang mang chẳng biết gì. Diệt Tuyệt sư thái tuy kiến thức sâu rộng nhưng cũng chỉ nghĩ rằng gã tiểu tử này nội công thâm hậu, mình không đả thương nổi hắn thôi. Còn mấy trăm người vây quanh, vòng trong vòng ngoài, trừ bản thân Diệt Tuyệt sư thái ra, ai ai cũng nghĩ bà ta nhẹ tay; phần vì thương Trương Vô Kỵ có ý chí ngoan cường, phần vì bà ta nghĩ tới đại cục, không muốn để cho Thiên Ưng giáo bắn tên tẩm độc hạ sát người của cả năm phái, phần khác cũng có thể do bà ta nhát gan, đành khuất phục trước lời đe dọa của Ân Dã Vương.

    Trương Vô Kỵ vái một cái, nói:

    - Đa tạ tiền bối chưởng hạ lưu tình!

    Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, vẻ ngượng ngùng, lúc đầu đã nói rõ là chỉ đánh ba chưởng, nên không thể đánh thêm; nhưng nếu đến đây lại thôi thì hóa ra bà ta phải đầu hàng Thiên Ưng giáo, thật là mối sỉ nhục quá lớn.

    Trong lúc bà ta còn đang phân vân, Ân Dã Vương đã cười ha hả, nói:

    - Ngươi thức thời là kẻ tuấn kiệt, Diệt Tuyệt sư thái không hổ là cao nhân thời nay.

    Rồi hạ lệnh:

    - Triệt bỏ cung tên!

    Các giáo đồ Thiên Ưng giáo lập tức lùi ra xa, một hàng cầm khiên, một hàng cầm cung tên, đứng thật chỉnh tề, xem ra Ân Dã Vương huấn luyện binh pháp cho giáo chúng nên tiến thoái công thủ đều rất có bài bản.

    Diệt Tuyệt sư thái mặt mày xám ngoét, lại không biết trần tình ra sao với mọi người, chẳng lẽ lại bảo chưởng của mình vừa đánh không hề lưu tình? Ai ai cũng thấy bà ta mới đánh nhẹ hai chưởng mà Trương Vô Kỵ đã trọng thương, hộc máu mồm máu mũi; thế mà Ân Dã Vương vừa dọa vài câu, chưởng thứ ba bà đánh ra làm như ghê gớm lắm, song lại chẳng dồn vào đó mảy may sức lực. Dẫu bà ta có ra sức giãi bày, mọi người cũng sẽ chẳng ai tin, huống hồ trước nay bà ta vốn quen cao ngạo, không lẽ lại hạ mình xin mọi người hãy tin mình? Bà ta hậm hực nhìn Trương Vô Kỵ, rồi lớn tiếng nói với Ân Dã Vương:

    - Ân Dã Vương, ngươi muốn thử chưởng lực của ta thì hãy lại đây.

    Ân Dã Vương chắp tay, nói:

    - Hôm nay được sư thái dành cho chút tình, đâu dám đắc tội thêm, hẹn ngày sau có dịp gặp lại.

    Diệt Tuyệt sư thái phất tay trái một cái, không nói gì nữa, dẫn các đệ tử đi về hướng tây. Người các phái Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động, cùng Ân Lê Đình và Tống Thanh Thư cũng đi theo.

    *

    Thù Nhi hai chân còn chưa đi nổi, vội gọi:

    - A Ngưu ca, mau đưa muội chạy theo họ.

    Trương Vô Kỵ muốn cùng Ân Dã Vương nói vài lời, bèn nói:

    - Đợi một chút!

    Chàng đi tới gần Ân Dã Vương, nói:

    - Đại đức ra tay trợ giúp của tiền bối, vãn bối không bao giờ dám quên.

    Ân Dã Vương cầm tay chàng, nhìn chàng đánh giá một hồi, rồi hỏi:

    - Ngươi họ Tăng ư?

    Trương Vô Kỵ chỉ muốn sà vào lòng ông, gọi “Cậu ơi, cậu ơi!” nhưng phải kìm lòng lại, hai mắt bỗng rưng rưng. Người đời có câu “Thấy cậu như thấy mẹ”, chàng từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, Ân Dã Vương là thân nhân mười mấy năm nay mới gặp lần đầu, bảo làm sao chàng không xúc động?

    Ân Dã Vương thấy ánh mắt chàng trai đối với ông đầy vẻ thân thiết, lại nghĩ là chàng cảm ân cứu mạng nên cũng không để tâm, đưa mắt sang phía Thù Nhi ngồi dưới cát, cười nhạt một tiếng, nói:

    - A Ly, ngươi đó ư?

    Thù Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ oán hận, rồi lại cúi xuống, lát sau mới nói:

    - Cha!

    Tiếng “Cha” vừa thốt ra, Trương Vô Kỵ vô cùng kinh ngạc, bao nhiêu ý nghĩ hiện ra trong đầu, trong giây lát chàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện: “Thì ra Thù Nhi là con gái của cậu mình, vậy nàng là biểu muội của mình. Nàng giết bà vợ lẽ của cha, dẫn tới cái chết của mẹ nàng, lại từng nói cha nàng mà gặp nàng sẽ giết ngay… Ôi, nàng dùng Thiên thù vạn độc thủ đả thương Ân Vô Lộc, chắc là vì mấy gia nhân đó đã về hùa với chủ nhân đối xử không tốt với hai mẹ con nàng. Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ tuy rất thống hận, nhưng không dám động thủ với nàng, chỉ nói ‘Thì ra là Tam tiểu thư’, rồi dìu Ân Vô Lộc chạy đi”.

    Chàng quay lại nhìn Thù Nhi, chợt nhớ: “Thảo nào mình thấy nàng rất giống mẹ mình, thì ra nàng với ta có tình huyết nhục, mẹ mình chính là cô ruột của nàng”.

    Ân Dã Vương cười khẩy, nói:

    - Mi còn biết gọi ta là cha sao? Ta chỉ biết mi đi theo Kim Hoa bà bà, không thèm biết đến Thiên Ưng giáo nữa. Thật chẳng ra gì, mi giống hệt mẹ mi, lại đi luyện ‘Thiên thù vạn độc thủ’. Hừ, mi thử soi gương xem mi đã thành cái giống gì. Nhà họ Ân ta lẽ đâu lại có đứa con gái nửa người nửa quỷ như mi?

    Thù Nhi vốn sợ run toàn thân, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt cha, xẵng giọng:

    - Cha! Cha không nhắc đến chuyện cũ thì con cũng chẳng nói làm gì. Nhưng cha đã nói, vậy giờ con hỏi cha, mẹ con đã lấy cha rồi, vì cớ gì cha lại còn lấy thêm tiểu thiếp?

    Ân Dã Vương ấp úng:

    - Chuyện đó… chuyện đó… con nhãi ranh, nam tử hán đại trượng phu, ai chẳng năm thê bảy thiếp? Mi ngỗ nghịch bất hiếu, hôm nay có cãi cũng bằng thừa. Thiên Ưng giáo ta không coi Kim Hoa bà bà, Ngân Diệp tiên sinh là cái thá gì hết!

    Ông khoát tay một cái, nói với Ân Vô Phúc và Ân Vô Thọ:

    - Xách cổ con nhãi này về.

    Trương Vô Kỵ giơ hai tay ngăn lại:

    - Khoan đã! Ân… Ân tiền bối, tiền bối định bắt Ân cô nương làm gì?

    Ân Dã Vương nói:

    - Con a đầu này là đứa con bất hiếu của ta, nó đã giết mẹ kế, hại mẹ đẻ, so với loài cầm thú cũng không bằng, còn để cho sống làm gì?

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Bấy giờ Ân cô nương còn nhỏ, thấy mẹ mình bị người ta khinh rẻ, nhất thời không nhịn được nên mới gây ra chuyện sai trái, cúi mong tiền bối nghĩ tình cha con, trách phạt nhẹ tay cho.

    Ân Dã Vương ngửa mặt lên cười ha hả:

    - Hảo tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai mà chuyện gì trong thiên hạ cũng xen vào thế? Ngay cả chuyện riêng nhà họ Ân ta, ngươi cũng muốn can dự ư? Hay ngươi là “võ lâm chí tôn”?

    Trương Vô Kỵ xúc động, đã định nói: “Tôi chính là cháu ruột của cậu, đâu phải người ngoài”, nhưng nén lại được.

    Ân Dã Vương cười, nói tiếp:

    - Tiểu tử, từ rày ngươi phải biết giữ thân, nếu cứ lo chuyện bao đồng trong giang hồ, dẫu có đến mười cái mạng cũng không đủ đâu.

    Nói rồi phất tay trái một cái. Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ liền bước tới nắm lấy Thù Nhi kéo về phía sau Ân Dã Vương.

    Trương Vô Kỵ biết rằng một khi Thù Nhi rơi vào tay cha nàng thì tính mạng khó bề toàn vẹn, bèn xông tới toan cướp lại. Ân Dã Vương cau mày, tay trái thộp lấy ngực áo hất nhẹ ra ngoài; Trương Vô Kỵ thân hình bay như đằng vân giá vụ, rồi nặng nề rơi phịch xuống bãi cát vàng. Chàng có Cửu dương thần công hộ thể, tuy không bị thương nhưng khi rơi xuống, tai mắt mồm mũi toàn cát là cát, hết sức khó chịu. Chàng chưa chịu thôi, lại nhổm dậy xông tới.

    Ân Dã Vương cười khẩy, nói:

    - Tiểu tử, lần thứ nhất ta nhẹ tay, lần thứ hai sẽ không nể nang gì đâu.

    Trương Vô Kỵ khẩn cầu:

    - Ân… cô nương là con ruột của tiền bối kia mà, hồi nàng còn thơ, tiền bối đã từng bế, từng thơm, xin tiền bối hãy tha cho nàng!

    Ân Dã Vương chợt động tâm, quay nhìn Thù Nhi, thấy mặt mũi con sưng vều, càng thêm chán ghét, bèn quát:

    - Tránh ra!

    Trương Vô Kỵ cứ xông vào để cướp lấy Thù Nhi. Thù Nhi nói:

    - A Ngưu ca, đừng lo cho muội nữa. Muội sẽ mãi mãi ghi nhớ lòng tốt của ca ca. Ca ca mau chạy đi, ca ca không chống cự nổi cha muội đâu!

    Ngay lúc đó, từ dưới cát có một người áo xanh trồi lên, hai tay vươn dài, thộp gáy Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người, dập lại một cái, trán hai người ấy đập mạnh vào nhau, cả hai lập tức ngất đi. Người kia ôm lấy Thù Nhi mà phóng đi. Ân Dã Vương giận dữ quát to:

    - Vi Bức Vương, ngươi cũng lo chuyện bao đồng ư?

    Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu cười một tràng, ôm Thù Nhi chạy về phía trước, tên y là “Nhất Tiếu”, tiếng cười của y liên miên bất tuyệt, có thể nói là bách tiếu, thiên tiếu. Ân Dã Vương và Trương Vô Kỵ cùng cất bước đuổi theo.

    Lần này Vi Nhất Tiếu không chạy vòng quanh nữa, mà lao thẳng về hướng tây nam. Thân pháp y cực nhanh, thật ngoài sức tưởng tượng. Ân Dã Vương nội lực thâm hậu, khinh công cao siêu, Trương Vô Kỵ chân khí lưu chuyển trong cơ thể, càng chạy càng nhanh, song Vi Nhất Tiếu vẫn nhanh hơn. Thoạt đầu hai người chỉ cách y vài trượng, dần dần thành ra hơn mười trượng, hai chục trượng, ba chục trượng… sau cùng không còn thấy hình bóng y đâu nữa.

    Ân Dã Vương giận dữ cười khẩy, thấy Trương Vô Kỵ trước sau vẫn chạy ngang vai với mình, không chịu thua nửa bước, thì trong bụng thầm kinh ngạc, lúc này biết rằng không còn cách gì đuổi kịp Vi Nhất Tiếu, song lại muốn thử xem cước lực của gã thiếu niên này thế nào. Ông ta gia tăng kình lực xuống chân, thân hình như mũi tên rời khỏi cung, bắn vọt về phía trước, nhưng thấy Trương Vô Kỵ vẫn cứ sánh vai mình mà chạy, chẳng tụt lại chút nào. Ân Dã Vương nghe chàng nói:

    - Ân tiền bối, Vi Nhất Tiếu tuy chạy nhanh thật, nhưng chắc gì đã bền hơi, mình cứ đuổi theo đến cùng xem sao.

    Ân Dã Vương giật mình, đứng ngay lại, tự nhủ: “Ta thi triển khinh công như vậy là đã hết sức bình sinh, đừng nói mở miệng trò chuyện, ngay thở hụt một hơi cũng chẳng xong; vậy mà tiểu tử này vẫn nói năng như thường, chân không chậm lại chút nào, là thứ công phu gì chứ?” Ông ta vừa dừng bước, Trương Vô Kỵ đã vọt xa mấy trượng, vội quay đầu chạy trở lại bên cạnh Ân Dã Vương, chờ ông ta chỉ dẫn.

    Ân Dã Vương nói:

    - Tăng huynh đệ, sư phụ của huynh đệ là ai?

    Trương Vô Kỵ vội nói:

    - Ấy chết, xin lão nhân gia đừng gọi vãn bối là huynh đệ, vãn bối vào hàng con cháu, xin cứ gọi vãn bối là “A Ngưu” thôi. Vãn bối không có sư phụ.

    Ân Dã Vương chợt nghĩ: “Tên tiểu tử này võ công vô cùng quái dị, để nó sống sẽ lưu hậu họa lớn, chi bằng xuất kỳ bất ý, giáng cho nó một chưởng chết tươi là hơn”.

    Bỗng có tiếng tù và ốc biển lảnh lót từ rất xa vẳng tới, chính là tín hiệu báo động của Thiên Ưng giáo. Ân Dã Vương cau mày, nghĩ thầm: “Chắc là Hồng Thủy, Liệt Hỏa hai kỳ giận ta không cứu Nhuệ Kim kỳ, nên đến tấn công chăng? Nếu không thể một chưởng đánh chết tên tiểu tử này, ta đâu có thời gian đấu dằng dai với hắn? Chi bằng ta mượn dao giết người, đẩy y đến cho Vi Nhất Tiếu sát hại luôn”. Bbèn nói:

    - Thiên Ưng giáo gặp địch rồi, ta phải quay về ứng phó. Ngươi hãy một mình đuổi theo Vi Nhất Tiếu. Kẻ đó nham hiểm hung ác, ngươi nên ra tay trước.

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Vãn bối bản lĩnh thấp kém, làm sao đánh nổi ông ta? Kẻ nào tấn công Thiên Ưng giáo vậy?

    Ân Dã Vương nghiêng đầu lắng nghe tiếng tù và, nói:

    - Quả nhiên là Hồng Thủy, Liệt Hỏa, Hậu Thổ ba kỳ của Minh giáo đều tới rồi.

    Trương Vô Kỵ hỏi:

    - Cùng là Minh giáo cả, sao các vị lại tàn sát lẫn nhau?

    Ân Dã Vương sầm mặt lại, nói:

    - Trẻ con thì hiểu gì, lại tính chuyện bao đồng !

    Nói xong, ông ta quay người chạy đi.

    *

    Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Thù Nhi rơi vào tay tên đại ác ma Vi Nhất Tiếu, nếu bị hắn cắn cổ hút máu, làm sao sống nổi?” Nghĩ thế, chàng nóng lòng sốt ruột vội hít mạnh một hơi, co chân chạy. Cũng may Vi Nhất Tiếu tuy khinh công rất giỏi, nhưng ôm thêm một người, không thể không để lại dấu chân rõ ràng trên cát. Trương Vô Kỵ định bụng: “Hắn dừng nghỉ, ta không dừng nghỉ; hắn nằm ngủ, ta không ngủ; chạy ba ngày ba đêm ắt phải đuổi kịp hắn”.

    Dưới ánh nắng gay gắt trên sa mạc, chạy ba ngày đêm đâu phải chuyện dễ. Chàng chạy đến gần tối đã thấy miệng khô lưỡi đắng, mồ hôi đầm đìa khắp người. Nhưng cũng lạ thay, chân chàng không hề mỏi, chân khí Cửu dương thần công súc tích từng chút từng chút một trong cơ thể mấy năm qua bắt đầu phát huy tác dụng, càng sử dụng lực, tinh thần càng phấn chấn.

    Đến một dòng suối, chàng uống no một bụng nước rồi lại chạy tiếp, cứ theo dấu chân của Vi Nhất Tiếu mà đuổi.

    Chàng chạy đến nửa đêm, thấy trăng lên tới đỉnh đầu, chàng chợt cảm thấy sợ hãi, chỉ lo bỗng nhiên bắt gặp thi thể của Thù Nhi đã bị hút hết máu vứt đâu đây. Ngay lúc đó, chàng nghe hình như đằng sau có tiếng chân người, chàng quay lại nhìn, không thấy ai. Chàng không dám chần chừ thêm, lại chạy tiếp, nhưng liền nghe có tiếng chân ai lẽo đẽo theo sau.

    Trương Vô Kỵ lạ lắm, quay lại nhìn lần nữa, vẫn không thấy ai. Nhìn kỹ hơn, trên sa mạc rõ ràng in hằn ba vết chân người, một vết của Vi Nhất Tiếu, một vết của chàng, còn vết thứ ba là của ai? Chàng quay lại nhìn lần nữa, đằng trước chỉ có một đường vết chân của Vi Nhất Tiếu, vậy là quả thực có kẻ đuổi theo chàng, tại sao không nhìn thấy đâu, chẳng lẽ người ấy có phép tàng hình hay sao?

    Lòng đầy nghi hoặc, chàng chạy tiếp, lại nghe có tiếng chân người sau lưng.

    Trương Vô Kỵ kêu lên:

    - Ai đó?

    Đằng sau có tiếng đáp:

    - Ai đó?

    Trương Vô Kỵ cả kinh, quát to:

    - Ngươi là người hay là ma?

    Tiếng phía sau cũng quát to:

    - Ngươi là người hay là ma?

    Trương Vô Kỵ quay phắt lại, lần này thấy sau lưng mình có bóng người thấp thoáng, mới biết là có người thân pháp cực nhanh kịp ẩn nấp sau lưng chàng, bèn hỏi to:

    - Ngươi theo ta làm chi?

    Người kia đáp:

    - Ta theo ngươi để làm gì nào?

    Trương Vô Kỵ cười, nói:

    - Làm sao ta biết được? Ta không biết nên mới hỏi các hạ.

    Người kia nói:

    - Làm sao ta biết được? Ta không biết nên mới hỏi ngươi.

    Trương Vô Kỵ nghĩ rằng người kia không có ác ý, y theo sau chàng đã lâu, nếu muốn ra tay sát hại thì chàng đã chẳng còn mạng nữa rồi, bèn hỏi:

    - Các hạ tên gì?

    Người kia đáp:

    - Thuyết Bất Đắc[77].

    Trương Vô Kỵ hỏi:

    - Vì sao nói không được?

    Người kia đáp:

    - Thuyết Bất Đắc là Thuyết Bất Đắc, cần gì phải có lý do. Còn ngươi tên gì?

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Tại hạ là Tăng A Ngưu.

    Người kia hỏi:

    - Vì sao đêm hôm khuya khoắt ngươi lại cứ chạy loạn lên như kẻ khùng vậy?

    Trương Vô Kỵ biết đây là một dị nhân thân mang tuyệt kỹ, bèn nói:

    - Một bằng hữu của tại hạ bị Thanh Dực Bức Vương bắt đi, tại hạ phải cứu về.

    Người kia nói:

    - Ngươi cứu chẳng nổi đâu.

    Trương Vô Kỵ hỏi:

    - Vì sao?

    Người kia đáp:

    - Thanh Dực Bức Vương võ công cao hơn ngươi, ngươi đánh không lại y đâu.

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Đánh không lại cũng cứ đánh.

    Người kia nói:

    - Giỏi lắm, ngươi quả có chí khí! Bằng hữu của ngươi là một cô nương chứ gì?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Đúng thế. Tại sao các hạ biết?

    Người kia nói:

    - Nếu không phải là một cô nương, thì một thiếu niên đâu có liều mạng đuổi theo như thế. Đẹp lắm hả?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Không, rất xấu xí!

    Người kia hỏi:

    - Thế còn ngươi, có xấu không?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Các hạ đến trước mặt tại hạ thì biết liền.

    Người kia nói:

    - Ta không cần nhìn. Thế cô nương ấy có biết võ công không?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Có, nàng là con gái của Ân Dã Vương tiền bối trong Thiên Ưng giáo, từng theo Kim Hoa bà bà ở đảo Linh Xà học võ.

    Người kia nói:

    - Ngươi đừng đuổi theo nữa, Vi Nhất Tiếu bắt được nàng ta rồi, chẳng chịu thả ra đâu.

    Trương Vô Kỵ lại hỏi vì sao.

    Người kia hừ một tiếng, đáp:

    - Ngươi ngốc lắm, không chịu suy nghĩ gì cả. Ân Dã Vương là người thế nào với Ân Thiên Chính?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Họ là hai cha con.

    Người kia nói:

    - Bạch Mi Ưng Vương và Thanh Dực Bức Vương, võ công ai cao hơn?

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Tại hạ không biết. Xin tiền bối cho hay, ai cao hơn?

    Người kia nói:

    - Mỗi người có sở trường riêng. Thế lực của hai người thì ai mạnh hơn?

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính là giáo chủ Thiên Ưng giáo, chắc thế lực mạnh hơn.

    Người kia nói:

    - Đúng vậy. Do đó, một khi Thanh Dực Bức Vương bắt được cháu gái của Ân Thiên Chính, là một món hàng đắt giá, đâu chịu trả lại, thể nào y chẳng dùng để uy hiếp Ân Thiên Chính.

    Trương Vô Kỵ lắc đầu:

    - E rằng không phải thế. Ân Dã Vương tiền bối chỉ chăm chăm muốn giết con gái mình thôi.

    Người kia lấy làm lạ, hỏi:

    - Vì sao vậy?

    Trương Vô Kỵ liền đem chuyện Thù Nhi giết ái thiếp của Ân Dã Vương, dẫn đến chỗ mẹ nàng phải chết, kể lại sơ qua. Người kia nghe xong, tấm tắc khen:

    - Giỏi thật, giỏi thật, quả là mỹ chất lương tài[78]!

    Trương Vô Kỵ ngạc nhiên, hỏi:

    - Cái gì mà mỹ chất lương tài?

    Người kia nói:

    - Tuổi còn nhỏ như thế mà đã dám giết ái thiếp của cha, hại chết cả mẹ ruột, lại được Kim Hoa bà bà ở đảo Linh Xà dạy võ, ngay ta còn thích, Vi Nhất Tiếu nhất định sẽ nhận nàng ta làm đồ đệ.

    Trương Vô Kỵ lo lắng hỏi:

    - Sao các hạ lại biết?

    Người kia nói:

    - Vi Nhất Tiếu là hảo bằng hữu của ta, tâm tính y thế nào, ta đâu có lạ.

    Trương Vô Kỵ thừ người ra, đột nhiên kêu to:

    - Nguy rồi!

    Đoạn chàng chạy như bay. Người kia vẫn bám sát chàng.

    Trương Vô Kỵ vừa chạy, vừa hỏi:

    - Tại sao các hạ cứ bám theo tại hạ thế?

    Người kia đáp:

    - Ta nổi tính hiếu kỳ, muốn xem trò vui. Còn ngươi đuổi theo Vi Nhất Tiếu để làm gì?

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Thù Nhi vốn đã nhiễm một ít tà khí rồi, tại hạ nhất quyết không để cho nàng bái Vi Nhất Tiếu làm thầy, học cái môn ma quỷ hút máu người, đâu có gì tốt lành?

    Người kia hỏi:

    - Ngươi thích Thù Nhi lắm hả? Tại sao ngươi quan hoài đến nàng ta thế?

    Trương Vô Kỵ thúc đẩy, đáp:

    - Tại hạ cũng chẳng biết mình có thích hay không thích nàng ta, có điều là nàng ta… nàng ta có nhiều nét giống mẫu thân của tại hạ.

    Người kia nói:

    - Ồ, thế ra mẹ ngươi xấu xí, chắc ngươi cũng khó coi lắm hả?

    Trương Vô Kỵ vội nói:

    - Mẫu thân của tại hạ rất đẹp, các hạ đừng nói nhăng nói cuội.

    Người kia nói:

    - Tiếc thật, tiếc thật!

    Trương Vô Kỵ hỏi:

    - Tiếc cái gì thế?

    Người kia nói:

    - Ngươi là một thiếu niên can đảm, có chí khí, thật đáng quý, chỉ tiếc không lâu nữa sẽ bị hút hết máu tươi, thành cái xác khô!

    Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Người này nói không sai, dù ta có đuổi kịp Vi Nhất Tiếu cũng chẳng cứu được Thù Nhi, chỉ khờ dại đem chính mình tới nộp mạng cho hắn mà thôi”. Chàng bèn nói:

    - Tiền bối giúp vãn bối một tay có được chăng?

    Người kia đáp:

    - Không được! Thứ nhất, Vi Nhất Tiếu là hảo bằng hữu của ta; thứ hai, ta đánh cũng chẳng thắng y.

    Trương Vô Kỵ hỏi:

    - Vi Nhất Tiếu đã là hảo bằng hữu của tiền bối, sao tiền bối không khuyên can ông ta?

    Người kia thở dài:

    - Khuyên đâu có được. Chính Vi Nhất Tiếu cũng đâu có muốn hút máu người, chẳng qua là việc bất đắc dĩ, thực là vô cùng khổ tâm.

    Trương Vô Kỵ lấy làm lạ, hỏi:

    - Việc bất đắc dĩ, nghĩa là thế nào?

    Người kia nói:

    - Vi Nhất Tiếu luyện nội công bị tẩu hỏa nhập ma, từ đó mỗi lần kích dẫn nội lực lại phải uống máu người, nếu không toàn thân sẽ bị lạnh run, chết cóng liền.

    Trương Vô Kỵ trầm ngâm nói:

    - Có lẽ ba mạch âm của y bị tổn thương chăng?

    Người kia ngạc nhiên, hỏi:

    - Ủa, ngươi cũng biết thế ư?

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Là vãn bối đoán vậy thôi, nhưng không biết có đúng hay không.

    Người kia nói:

    - Ta đã ba lần vào núi Trường Bạch tìm bắt một con cóc lửa về chữa trị cho y, nhưng cả ba lần đều trở về tay không. Lần thứ nhất trông thấy con cóc lửa, cách hai trượng mà không bắt được. Hai lần sau thì chẳng thấy tăm hơi con cóc lửa nào cả. Chờ vụ này qua rồi, ta sẽ lại đi tìm một chuyến nữa.

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Để vãn bối cùng đi với tiền bối. Được chăng?

    Người kia nói:

    - Ồ, ngươi đủ nội lực, nhưng khinh công quá kém, nói trắng ra là không có chút hỏa hầu nào, chuyện đó để sau hãy tính. À, mà ta hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn giúp ta đi kiếm con cóc lửa?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Nếu bắt được cóc lửa, chẳng những trị khỏi bệnh cho Vi Nhất Tiếu mà còn cứu được bao nhiêu người khỏi bị hút máu. À này tiền bối, y chạy lâu thế rồi, kích dẫn nội lực, liệu y có hút luôn cả máu của Thù Nhi hay không?

    Người kia ngẩn ra, nói:

    - Cái đó không chừng! Dù y có ý định nhận Thù Nhi làm đồ đệ, nhưng lúc lạnh run lên, máu trong người đóng thành băng, lúc ấy chỉ e ngay cả con ruột y cũng…

    Trương Vô Kỵ càng nghĩ càng lo, cố sức mà chạy. Người kia bỗng nói:

    - Này, đằng sau ngươi có cái gì thế?

    Trương Vô Kỵ ngoảnh lại nhìn, đột nhiên trước mắt tối om, toàn thân bị một cái gì rất lớn chụp vào, tiếp đó thân hình treo lơ lửng, hình như chàng bị người kia bỏ vào một cái túi rất lớn. Chàng vội dùng tay xé cái túi, nào ngờ cái túi bền chắc dị thường, sờ mãi không thấy đường chỉ khâu, chắc chắn may bằng một loại vải dày, không thể dùng tay xé rách.

    Người kia ném cái túi xuống đất, cười ha hả, nói:

    - Ngươi làm sao chui ra khỏi cái túi của ta, mới thực là giỏi.

    Trương Vô Kỵ vận nội lực, hai tay đẩy mạnh ra, nhưng cái túi mềm nhũn, không dùng sức vào đâu được. Chàng giơ chân phải đạp mạnh, cái túi chỉ lồi ra phía ngoài một chút, dù chàng có chọc xé, kể cả húc đầu, lăn lộn cách chi, cái túi vẫn cứ trơ trơ. Người kia cười hỏi:

    - Ngươi chịu chưa?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Chịu rồi.

    Người kia vỗ một cái, qua lần vải trúng ngay vào mông Trương Vô Kỵ, cười nói:

    - Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, đừng vùng vẫy. Ta sẽ đưa ngươi tới một nơi dễ chịu. Ngươi mà mở miệng nói một câu, để người ngoài hay biết, ta không cứu nổi ngươi đâu.

    Trương Vô Kỵ hỏi:

    - Tiền bối đưa vãn bối đi đâu?

    Người kia đáp:

    - Ngươi đã chui vào trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, ta muốn lấy mạng ngươi, ngươi đâu có chạy được? Chỉ cần ngươi đừng động đậy, đừng lên tiếng, thì sẽ có lợi cho ngươi.

    Trương Vô Kỵ nghĩ lời nói đó quả không sai, nên không vùng vẫy nữa.

    Người kia nói:

    - Ngươi được nằm trong cái túi của ta là có phúc lắm đó.

    Rồi người ấy vác cái túi lên vai mà chạy.

    Trương Vô Kỵ hỏi:

    - Việc của Thù Nhi sẽ ra sao?

    Người kia nói:

    - Ta làm sao biết được? Ngươi còn lải nhải nữa, ta sẽ tống cổ ngươi ra khỏi cái túi này.

    Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Ông mà tống cổ tôi ra khỏi cái túi này thì còn gì hay bằng?” Song chàng không dám nói ra, chỉ cảm thấy cước bộ của người kia cực nhanh.

    Người ấy chạy một mạch mấy canh giờ liền, Trương Vô Kỵ ở bên trong cái túi thấy nóng dần lên, biết rằng trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào. Lát sau cảm thấy người kia chạy lên cao, hình như đang lên núi. Lại đi hơn hai canh giờ nữa, Trương Vô Kỵ thấy hơi lạnh, nghĩ thầm: “Hình như đã lên tới đỉnh núi cao có tuyết nên mới lạnh thế này”. Đột nhiên thân hình chàng bay lên, chàng cả kinh, nhịn không nổi phải kêu lên.

    Tiếng kêu chưa dứt, cảm thấy thân hình chựng lại, người kia đã chạm đất. Trương Vô Kỵ lúc này mới biết là người kia vừa vác cái túi nhảy đi. Có lẽ đây là đỉnh núi rất cao, vách đá cheo leo. Người kia vác chàng nhảy vọt như thế, đá núi có tuyết phủ rất trơn, chỉ sảy chân một cái là cả hai người sẽ tan xương nát thịt. Vừa nghĩ như thế thì người kia lại nhảy vọt đi, cứ thế nhảy liên tục, lúc cao lúc thấp, lúc gần lúc xa. Trương Vô Kỵ ở trong cái túi, không có chút ánh sáng nào, song cũng đoán biết địa thế nơi đây hiểm trở dị thường.

    Hồi 19: Đại họa từ trong ruột mà ra

    5 / 5 ( 4 bình chọn )

    Trương Vô Kỵ bị người kia vác nhảy lên rất cao một lần nữa, bỗng nghe từ đằng xa có người gọi:

    - Thuyết Bất Đắc, sao mãi giờ này mới về?

    Người vác Trương Vô Kỵ trả lời:

    - Dọc đường ta gặp một chuyện nhỏ. Vi Nhất Tiếu đã đến chưa?

    Người ở phía xa nói:

    - Chưa thấy đâu! Quái lạ, ngay cả y cũng đến muộn. Thuyết Bất Đắc, ngươi có gặp y không?

    Người kia vừa hỏi, vừa đến gần.

    Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Sao lại có người lấy tên là Thuyết Bất Đắc kia chứ? Thì ra ông ta có hẹn gặp Vi Nhất Tiếu, không biết Thù Nhi có sao không? Ông ta là hảo bằng hữu của Vi Nhất Tiếu, chẳng hiểu sẽ làm gì mình đây?”

    Chỉ nghe Thuyết Bất Đắc nói:

    - Thiết Quan đạo huynh, chúng ta đi tìm Vi huynh đi, ta e y gặp rắc rối mất rồi.

    Thiết Quan đạo nhân nói:

    - Vi Nhất Tiếu thông minh cơ trí, võ công trác tuyệt, gặp rắc rối sao được?

    Thuyết Bất Đắc nói:

    - Ta cảm thấy hình như có chuyện chẳng lành.

    Bỗng từ dưới sơn cốc có tiếng người gọi vọng lên:

    - Tên hòa thượng thối tha Thuyết Bất Đắc, lão mọi già Thiết Quan, mau xuống giúp ta, nguy lắm, nguy lắm rồi.

    Thuyết Bất Đắc và Thiết Quan đạo nhân cùng kêu lên kinh ngạc:

    - Chu Điên đó! Chuyện gì mà hắn bảo là nguy lắm rồi?

    Thuyết Bất Đắc lại nói:

    - Hình như hắn bị thương, sao nghe giọng yếu ớt thế?

    Ông ta không đợi Thiết Quan đạo nhân trả lời, liền vác Trương Vô Kỵ nhảy trở xuống. Thiết Quan đạo nhân chạy theo sau, bỗng kêu:

    -  Ồ, Chu Điên cõng ai thế kia? À, Vi Nhất Tiếu!

    Thuyết Bất Đắc nói:

    - Chu Điên đừng hốt hoảng, bọn ta xuống giúp ngươi đây!

    Chu Điên nói:

    - Ta mà hốt hoảng ư? Con dơi hút máu sắp toi mạng thì có!

    Thuyết Bất Đắc lo lắng hỏi:

    - Vi huynh làm sao, bị thương à?

    Nói xong vội chạy nhanh hơn.

    Trương Vô Kỵ nằm trong cái túi, y như đang đằng vân giá vụ, không nhịn được, bèn hỏi nhỏ:

    - Tiền bối, hãy tạm đặt vãn bối xuống, việc cứu người hệ trọng hơn.

    Thuyết Bất Đắc đột nhiên giơ cái túi ra quay luôn ba vòng trong không trung, Trương Vô Kỵ cả kinh, nếu cái túi tuột khỏi tay ông ta thì hậu quả khôn lường.

    Chỉ nghe Thuyết Bất Đắc trầm giọng nói:

    - Tiểu tử, ta cho ngươi hay, ta là Bố Đại[79] hòa thượng Thuyết Bất Đắc, người theo sau ta là Thiết Quan đạo nhân Trương Trung, kẻ đang nói dưới kia là Chu Điên. Ba người chúng ta, cùng với Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm, Bành hòa thượng Bành Oánh Ngọc, là “Ngũ tản nhân” của Minh giáo. Ngươi biết Minh giáo chứ?

    Trương Vô Kỵ đáp:

    - Có biết. Thì ra đại sư cũng là người của Minh giáo.

    Thuyết Bất Đắc nói:

    - Ta và Lãnh Khiêm không ưa giết người, Thiết Quan đạo nhân, Bành hòa thượng và Chu Điên thì quen giết người không chớp mắt. Nếu họ biết ngươi đang nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, họ giết ngươi bất cứ lúc nào, lúc ấy thì ngươi sẽ nát như tương.

    Trương Vô Kỵ nói:

    - Vãn bối đâu có đắc tội với quý giáo, sao lại…

    Thuyết Bất Đắc nói:

    - Bọn Chu Điên giết người đâu cần hỏi có đắc tội hay không đắc tội, từ rày trở đi, nếu ngươi còn muốn sống thì nằm trong cái túi của ta chớ có nói câu gì, hiểu chưa?

    (còn tiếp)

    Nguồn: Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Tiểu thuyết của Kim Dung - từng được dịch ra tiếng Việt là Cô gái Đồ Long. Đây là cuốn cuối cùng trong bộ tiểu thuyết Xạ điêu tam khúc. Hương Cảng Thương báo xuất bản lần đầu năm 1961 tại Hồng Kông. Lê Khánh Trường & Lê Việt Anh dịch từ nguyên tác. NXB Văn học, 2002.

    Mục lục: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54

    Bài viết liên quan

  • Nam Đế Vạn Xuân
    • Nam Đế Vạn Xuân

      Với hơn 500 trang, 15 hồi gay cấn, sinh động trong từng câu thoại của các nhân vật lịch sử, Tiểu thuyết Lịch sử Nam Đế Vạn Xuân nằm trong bộ Tiểu thuyết dài tập Vương triều tiền Lý của Nhà văn Phùng Văn Khai. Nam Đế Vạn Xuân tái hiện một cách sinh động lịch sử nước nhà xoay quanh triều đại của nhà nước Vạn Xuân (544-602) giúp chúng ta hiểu và tự hào hơn về lịch sử đánh giặc hào hùng của dân tộc. Với bộ nhân vật lịch sử đồ sộ của cả ta lẫn địch như: Lý Nam Đế, Tinh Thiều, Phạm Tu, Triệu Túc, Triệu Quang Phục, Phùng Thanh Hòa… hay Lương Vũ Đế, Vũ lâm hầu Tiêu Tư, Dương Phiêu, Lý Tắc… tạo nên rất nhiều tình tiết móc ngoặc, những cuộc đấu trí gay cấn hay những lời thoại sinh động của từng nhân vật. Nam Đế Vạn Xuân như một con tàu thời gian đưa ta ngược trở về từng quãng của lịch sử cách đây gần 1500 năm từ khi Lý Bí tu tập tại chùa Cổ Pháp đến thời điểm làm Giám quân ở Đức Châu và cuối cùng là đuổi giặc Lương lên ngôi tại điện Vạn Thọ. Đó cũng là lần đầu tiên Việt Nam có hoàng đế và niên hiệu Thiên Đức là niên hiệu riêng đầu tiên để chứng tỏ nước ta đã giành lại độc lập từ tay Trung Quốc.

    Tìm kiếm

    Lượt truy cập

    • Tổng truy cập57,865,943

    Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam

       

      Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.

      *Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...

    Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.

      WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)

      Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.

      The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.

      Enjoy life, enjoy Arita experience!