Tìm kiếm
Lượt truy cập
- Tổng truy cập57,865,885
Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam
Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.
*Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...
Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.
WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)
Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.
The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.
Enjoy life, enjoy Arita experience!
Đọc nhiều nhất
- Phạm Hổ - Thơ viết cho nhi đồng
- Người của giang hồ (5): Lâm Chín ngón
- Thuật quan sát người (4)
- Người của giang hồ (11): Hải bánh
- Người của giang hồ (8): Huỳnh Tỳ
- Thuật quan sát người (2)
- Hoàng hôn của những thần tượng
- Vài nét về tục Cúng Mụ, đầy tháng, thôi nôi
- Vài tư liệu về Tục thờ Thánh Mẫu
- Chùm thơ về Tây Nguyên
Tiểu thuyết
Trương Vô Kỵ lại trúng gian kế của Chu Trường Linh, từ trên mỏm núi rơi thẳng xuống vực, lòng vô cùng ân hận: “Trương Vô Kỵ ơi là Trương Vô Kỵ, mi quả là một tên vô dụng! Thừa biết Chu Trường Linh là kẻ cực kỳ gian trá, vậy mà vừa gặp đã lại bị ông ta đánh lừa, mi thật đáng chết, đáng chết!”
Chàng tự rủa mình đáng chết, song thực ra khát khao được sống hơn bao giờ hết nên cố vận khí lưu thông trong cơ thể, nhảy ngược lên để giảm bớt sức rơi, may ra lúc tiếp đất sẽ không bị tan xương nát thịt. Nhưng đang ở trên không rơi xuống vùn vụt, đâu thể điều khiển được thân mình, cũng chẳng có chỗ nào để mượn lực, chàng chỉ thấy bên tai gió thổi ù ù, hai mắt nhức nhối, ánh sáng từ lớp tuyết trắng bên dưới đã hắt thẳng lên mắt.
Chàng biết sống hay chết hoàn toàn là ở phút này, thấy cách hơn một trượng có một đống tuyết lớn, lúc này cũng chả phân biệt nổi đó là tuyết hay đá trắng, đang ở trên không bèn lộn người ba vòng, nhắm đống tuyết ấy lao tới. Thân hình chàng rơi xéo thành đường vòng cung, chân trái chạm xuống đống tuyết, nghe “phụp” một tiếng, cả người rơi ngập vào đống tuyết. Môn Cửu dương thần công chàng khổ luyện năm năm qua giờ đây phát sinh uy lực, mượn sức đẩy lại của đống tuyết mà vọt người lên cao. Nhưng sức rơi từ trên cao vạn trượng xuống đây rất mạnh, chàng cảm thấy đùi đau nhói, cả hai xương đùi đều bị gãy.
Chàng bị thương tuy nặng, song thần trí vẫn tỉnh táo, thấy rơm cỏ bay tứ tung, hóa ra bên dưới đống tuyết là đám cỏ khô do nhà nông đánh đống. Chàng bất giác reo thầm: “May quá, hú vía. Nếu bên dưới không phải cỏ khô mà là đất đá, thì Trương Vô Kỵ ta coi như tiêu đời luôn rồi”.
Chàng dùng hai tay từ từ bò ra khỏi đống cỏ, lăn ra chỗ tuyết bằng, xem lại vết thương ở đùi, hít một hơi dài, giơ tay nắn lại chỗ xương đùi bị gãy, nghĩ thầm: “Ta phải nằm đây tối thiểu một tháng, may ra mới có thể đi lại được. Ở đây chẳng có gì ăn, đến phải dùng tay thay chân, chứ không lẽ cứ nằm một chỗ nhịn đói đến chết hay sao?”
Chàng lại nghĩ thầm: “Đống cỏ này của nhà nông tích trữ, vậy gần đây phải có người ở”. Chàng đã định kêu cứu thật to, song nghĩ lại: “Trên đời này kẻ ác quá nhiều, ta một mình nằm dưỡng thương trên bãi tuyết cũng được rồi. Nếu kêu lên mà bị kẻ ác tới, chẳng hóa ra càng thêm khốn khổ sao”. Thế là Vô Kỵ lặng lẽ nằm trên tuyết, chờ ngày xương đùi lành dần.
Nằm thế ba ngày, bụng đói sôi từng chập. Vô Kỵ biết rằng những ngày đầu tiếp cốt nhất thiết không được cử động, vì nếu chỗ gãy bị lệch đi, cả đời sẽ thành kẻ đi khập khiễng, thành thử dầu gì cũng cố nhịn, không dám động đậy, lúc đói quá hết chịu nổi thì bốc vài vốc tuyết nhai cho đỡ đói. Trong ba hôm đó, chàng chỉ nghĩ: “Từ nay trở đi, mọi việc trên đời ta phải cẩn thận từng chút một, không để cho kẻ ác đánh lừa nữa. Sau này chắc gì còn được may mắn, gặp đại nạn lại thoát chết như lần này”.
Đến chiều tối ngày thứ tư, chàng đang nằm yên vận công, cảm thấy đầu óc thư thái, thân xác nhẹ nhõm, vết thương ở đùi tuy nặng thật, song thần công đã luyện cũng giúp cho thương thế chuyển biến tốt khá nhanh.
Đang trong cảnh vắng lặng, chợt có mấy tiếng chó sủa từ xa vọng tới, càng lúc càng gần, rõ ràng là lũ chó đang đuổi theo một con dã thú nào đấy. Trương Vô Kỵ giật mình: “Không lẽ đó là lũ chó của Chu Cửu Chân nuôi? Ồ, bọn ác khuyển của nàng ta đã bị Chu Trường Linh đánh chết rồi, ừ mà mấy năm qua, có lẽ nàng ta lại nuôi bầy chó khác không chừng”.
Trương Vô Kỵ chăm chú nhìn bãi tuyết, thấy có một người đang chạy như bay, phía sau có ba con chó lớn vừa đuổi theo vừa sủa vang. Người kia rõ ràng đã hết hơi kiệt sức, hai chân loạng choạng, chạy vài bước lại ngã một cái, nhưng sợ nanh vuốt của lũ chó dữ nên vẫn phải chạy thục mạng. Trương Vô Kỵ nhớ lại mấy năm trước mình cũng bị bầy chó vây cắn khổ sở ngần nào, bất giác sôi máu lên.
Chàng muốn ra tay cứu người kia, khổ nỗi hai chân bị gãy, không thể xê dịch. Bỗng nghe người kia rú lên, ngã lăn ra, hai con chó dữ chồm lên người y. Trương Vô Kỵ giận dữ lên tiếng:
- Ác cẩu, lại đây coi!
Ba con chó nghe tiếng người, chạy tới đánh hơi thấy Trương Vô Kỵ không phải là người quen, sủa mấy tiếng rồi xông vào cắn.
Trương Vô Kỵ giơ ngón tay búng một cái vào mũi từng con, cả ba con ác khuyển cùng lăn lộn, chết liền. Chàng không ngờ chỉ một cái búng ngón tay đã dễ dàng giết chết tươi ba con chó thì không khỏi thầm kinh ngạc về uy lực của “Cửu dương thần công”.
Chàng nghe tiếng rên rỉ yếu ớt của người kia, bèn hỏi:
- Đại ca, lũ chó cắn đại ca nặng quá ư?
Người kia đáp:
- Tôi… tôi… chắc nguy… không sống…
Trương Vô Kỵ nói:
- Tôi bị gãy chân, không đi được. Đại ca cố bò lại đây, tôi xem vết thương cho.
Người kia nói:
- Vâng… vâng…
Y thở hổn hển, cố lết tới, lết một đoạn ngắn lại dừng nghỉ, lúc còn cách Trương Vô Kỵ hơn một trượng, bỗng kêu “Ối” một tiếng, rồi gục xuống bất động.
Đôi bên cách nhau một đoạn như thế, người này không bò tiếp nổi, người kia thì phải nằm yên. Trương Vô Kỵ hỏi:
- Đại ca bị thương ở chỗ nào?
Người kia đáp:
- Tôi… bị ở ngực… ở bụng… chó cắn lòi ruột…
Trương Vô Kỵ lo lắng, biết rằng người kia đã bị chó cắn lòi ruột ra như thế thì chắc không sống nổi, chỉ hỏi thêm:
- Vì sao lũ chó dữ lại đuổi đại ca?
Người kia đáp:
- Tôi… ban đêm ra… đuổi heo rừng phá rẫy, gặp đại tiểu thư nhà họ Chu… nói chuyện với một công tử dưới gốc cây, dại dột… tới gần xem sao… tôi… ối!
Y kêu to một tiếng, rồi im luôn.
Tuy y nói chưa hết câu, song Trương Vô Kỵ mười phần cũng đoán được tám chín, hẳn là Chu Cửu Chân và Vệ Bích hẹn hò gặp nhau ban đêm, bị người nông phu kia bắt gặp, Chu Cửu Chân bèn thả chó dữ ra cắn chết y. Trương Vô Kỵ đang tức giận, bỗng có tiếng vó ngựa từ xa phi tới, tiếng người huýt sáo liên tiếp, chính là Chu Cửu Chân gọi bầy ác khuyển.
Trong giây lát, hai người một nam một nữ phi ngựa tới, giọng nữ kêu lên:
- Ồ, sao các Bình Tây tướng quân lại chết cả thế này?
Giọng nói ấy chính là Chu Cửu Chân. Lũ chó nàng ta nuôi đều được phong danh hiệu tướng quân chẳng khác gì ngày trước. Kẻ đi cùng chính là Vệ Bích. Hắn xuống ngựa, lạ lùng nói:
- Có hai người nằm chết ở đây này!
Trương Vô Kỵ định bụng: “Nếu các ngươi tới hại ta, chắc ta sẽ phải thẳng tay với các ngươi”.
Chu Cửu Chân thấy người nông phu vỡ bụng lòi ruột, chết trông ghê rợn, còn Trương Vô Kỵ quần áo rách bươm, đầu bù tóc rối, râu lồm xồm nằm bất động trên mặt tuyết, xem ra cũng bị chó cắn chết rồi. Nàng ta không muốn ở đây thêm kẻo lỡ mất thời gian tình tự với Vệ Bích, bèn giục:
- Biểu ca, đi thôi! Hai gã nông phu kia trước khi chết còn liều mạng hạ sát mất ba viên tướng của muội.
Nàng ta quay ngựa, phóng về phía tây. Vệ Bích thấy ba con chó đã chết cả, trong bụng hơi lấy làm lạ, nhưng Chu Cửu Chân đã giục ngựa đi xa rồi, hắn cũng chẳng xét kỹ nữa, nhảy lên ngựa phóng theo.
Trương Vô Kỵ nghe tiếng cười trong trẻo của Chu Cửu Chân từ xa vọng lại văng vẳng, chàng vừa buồn vừa giận. Năm năm trước, chàng yêu kính Chu Cửu Chân khác gì tiên nữ, chỉ cần nàng ta ra lệnh, bảo chàng nhảy vào rừng đao chảo lửa, chàng cũng không chút do dự. Hôm nay gặp lại, không hiểu vì sao chàng chỉ thấy dửng dưng, nàng ta chẳng còn sức quyến rũ đối với chàng như trước đây nữa. Trương Vô Kỵ đoán chắc là vì chàng đã tu luyện Cửu dương chân kinh, hoặc vì chàng đã phát giác gian kế của cô ả đối với mình. Chàng đâu biết rằng tất cả nam nhân trên thế gian phần lớn đều vướng vào mối tình si ban đầu, say mê một thiếu nữ đến quên ăn quên ngủ, bất kể sống chết. Nhưng rồi tình đầu mau tan, về sau nhớ lại niềm si mê thuở nào, không khỏi tự cười thầm.
Lúc này bụng chàng quá đói, cứ sôi lên ùng ục, chàng chỉ muốn xé một cái đùi chó mà ăn tươi nuốt sống. Nhưng chàng sợ Chu Cửu Chân và Vệ Bích quay trở lại, phát hiện chàng còn sống, lại ăn thịt tướng quân của nàng ta, dĩ nhiên sẽ tức giận hành hung; chàng đang bị gãy chân thế này, chưa chắc chống cự nổi.
Sáng sớm hôm sau, một con chim kên kên thấy dưới đất có người chết, chó chết, lượn mấy vòng trên không, rồi sà xuống rỉa thịt. Con chim này chắc tới số, người chết chó chết chẳng ăn, lại mổ ngay vào mặt Trương Vô Kỵ. Chàng chộp luôn cổ nó, bóp nhẹ một cái là nó chết liền, vui mừng nói:
- Đúng là bữa điểm tâm từ trên trời rơi xuống.
Chàng vặt sạch lông con kên kên, xé đùi nó ra nhai, tuy là thịt sống, nhưng nhịn đói đã ba ngày liền nên ăn cũng thấy ngon lành.
Chàng chưa ăn hết con chim thứ nhất, con thứ hai đã bay tới. Cũng nhờ thế mà Trương Vô Kỵ có thịt chim để ăn, nằm trên tuyết dưỡng thương, đợi xương đùi liền lại.
Mấy ngày liền ở chốn đồng không mông quạnh này, không ai lai vãng. Cạnh Trương Vô Kỵ là ba con chó chết, một xác người, cũng may đang giữa mùa đông, khí trời lạnh giá, xác chết không thối rữa, cảnh sống tĩnh mịch một mình chàng đã quá quen, nên không cho là khổ.
Chiều hôm ấy, chàng đang vận nội công, thấy trên đầu có hai con chim kên kên lượn qua lượn lại rất lâu vẫn không dám đáp xuống. Rồi một con sà xuống cách Trương Vô Kỵ chừng ba thước, lại chuyển hướng bay vút lên, dáng dấp xoay mình thật đẹp mắt. Chàng bỗng nhiên nghĩ thầm: “Cái lối xoay mình này, nếu vận dụng vào võ công thì lúc ta tấn công đối phương sẽ khó bề phòng bị, dù ra đòn không trúng thì mình cũng đã vọt ra xa, kẻ địch chẳng kịp trả đòn”.
“Cửu dương chân kinh” mà chàng tu luyện chỉ liên hệ tới nội công và yếu chỉ võ học, còn về chiêu số tấn công phòng thủ thì nửa chiêu cũng không nhắc tới. Bởi thế năm xưa Giác Viễn đại sư tuy đã luyện thành thần công, song khi bị Tiêu Tương Tử và Hà Túc Đạo tấn công thì chân tay ngài lại luống cuống, hoàn toàn không biết cách chống đỡ. Trương Tam Phong cũng nhờ Dương Quá dạy cho bốn chiêu mới đối phó được với Doãn Khắc Tây. Trương Vô Kỵ từ nhỏ đã học võ công, căn cơ hơn hẳn Giác Viễn và Trương Tam Phong hồi trẻ, song Tạ Tốn dạy cho chàng chỉ toàn là các yếu quyết quyền thuật, không có lấy một chiêu thức thực dụng nào cả.
Trương Vô Kỵ lúc này đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của nghĩa phụ, Tạ Tốn đầy thân võ công bác đại tinh thâm, nếu cứ dạy tuần tự từng bước một, thì dạy hai chục năm chưa chắc đã hết, thấy thời gian ở bên nhau không nhiều, nên Tạ Tốn chỉ truyền thụ cho Vô Kỵ phải nhớ mọi yếu quyết của võ công thượng thừa, sau này tự mình thực hành mà hiểu ra. Quyền thuật thực sự mà Trương Vô Kỵ học được chỉ có ba mươi hai thế Võ Đang trường quyền do cha chàng dạy cho khi lênh đênh trên bè gỗ. Chàng biết rằng từ nay ngoài việc tiếp tục tham tập Cửu dương thần công, muốn tinh tiến thì chàng phải làm sao dung hợp được nội công thượng thừa đã luyện thành với võ công. Do đó, mỗi khi nhìn cánh hoa rơi xuống đất, cây lạ chĩa cành lên trời, cả đến động tác của loài chim loài thú, sự biến đổi của gió của mây, Vô Kỵ đều liên tưởng đến chiêu số võ công.
Lúc này Trương Vô Kỵ chăm chú quan sát hai con chim kên kên lượn vòng, sà xuống vút lên với các tư thế khác nhau, đang mải ngắm, bỗng nghe có tiếng chân người từ phía xa đi tới, bước chân nhẹ nhàng, xem chừng là một nữ nhân.
Trương Vô Kỵ ngoảnh đầu lại, thấy một thôn nữ tay xách chiếc làn tre, xăm xăm đi tới. Thôn nữ thấy có xác người chết, chó chết ở trên tuyết, kêu “ủa” một tiếng, ngạc nhiên dừng bước. Trương Vô Kỵ nhìn kỹ, thấy nàng ta tuổi chừng mười bảy mười tám, áo vải trâm gai, là con nhà nghèo; mặt mũi đen đủi, sưng u từng cục, diện mạo xấu xí, chỉ riêng đôi mắt là có hồn, thân hình thon thả.
Thôn nữ tới gần Trương Vô Kỵ, nhìn chằm chằm, hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Đằng ấy… chưa chết à?
Trương Vô Kỵ nói:
- Xem ra chưa chết.
Người hỏi đã không thông, người đáp càng ngộ nghĩnh, hai bên cùng nghĩ thế thì không nhịn được cùng bật cười. Thôn nữ nói:
- Đằng ấy chưa chết, nằm thẳng cẳng ở đây, khiến ta giật mình.
Trương Vô Kỵ nói:
- Ta bị rơi từ trên núi xuống, gãy cả hai chân, nên phải nằm ở đây.
Thôn nữ hỏi:
- Người kia cùng đi với đằng ấy à? Sao lại có ba con chó chết?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ba con chó kia ác quá, cắn chết anh kia, nhưng chúng nó cũng chết luôn.
Thôn nữ nói:
- Đằng ấy nằm đây rồi sống bằng gì? Có đói bụng không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Dĩ nhiên là đói, nhưng ta không được cử động, đành nằm một chỗ chờ vậy.
Thôn nữ mỉm cười, lấy trong làn ra hai cái bánh bao đưa cho Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ nói:
- Đa tạ cô nương.
Chàng nhận bánh, song chưa ăn. Thôn nữ hỏi:
- Ngươi sợ bánh của ta tẩm thuốc độc hay sao mà không ăn?
Trương Vô Kỵ hơn năm năm qua chỉ đôi lần nói chuyện vài câu với Chu Trường Linh trong hang núi, chả có ý vị gì cả; ngoài ra chưa có dịp trò chuyện với ai nửa lời, bây giờ thấy thôn nữ này tuy hình dạng xấu xí, nhưng nói năng có duyên, thì trong bụng vui thích, đáp:
- Vì là bánh của người cho, nên ta còn tiếc chưa nỡ ăn ngay.
Câu này có vài phần đùa cợt, chàng vốn ăn nói thật thà, chưa bao giờ biết đùa lém lỉnh, nay trước mặt thôn nữ chàng cảm thấy thoải mái tự nhiên, không hiểu sao tự dưng buột miệng nói như thế.
Thôn nữ nghe vậy tức thì sầm mặt, hứ một tiếng. Trương Vô Kỵ hối hận, vội đưa bánh lên miệng ăn luôn, nhưng vì ăn hấp tấp nên bị nghẹn ở cổ, ho sù sụ.
Thôn nữ đổi giận làm vui, nói:
- Trời đất, đáng kiếp cái đồ tham ăn! Đã xấu như ma mà bụng dạ còn không tốt, hèn gì ông Trời chẳng phạt cho què. Ai đời người khác không sao, riêng đằng ấy lại bị gãy cả hai chân như thế?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Ta năm năm nay không chải đầu cạo râu, chắc là xấu như ma thật, nhưng nàng cũng đẹp đẽ gì cho cam, hai ta tám lạng nửa cân như nhau, chuột chù lại còn chê khỉ rằng hôi”. Vô Kỵ nghĩ thế nhưng đâu dám nói ra, chỉ nghiêm mặt nói:
- Ta nằm đây đã chín ngày, may gặp cô nương đi qua, được cô nương cho bánh, xin đa tạ.
Thôn nữ bĩu môi cười:
- Ta hỏi, sao người khác không gãy chân, chỉ mình đằng ấy bị gãy cẳng? Đằng ấy không trả lời, vậy ta đòi lại bánh đấy.
Trương Vô Kỵ thấy nàng ta chúm chím cười, ánh mắt lộ rõ vẻ tinh quái, bất giác rung động trong lòng: “Ánh mắt nàng sao lại giống mẫu thân ta đến thế. Lúc sắp chết, mẫu thân ta đánh lừa lão hòa thượng Thiếu Lâm tự, ánh mắt của mẫu thân cũng hệt như thế này”. Nghĩ vậy, nước mắt chàng ứa ra.
Thôn nữ “ồ” một tiếng, nói:
- Ta không đòi lại bánh đâu, thôi đừng khóc. Thì ra đằng ấy là một gã khờ vô tích sự.
Trương Vô Kỵ nói:
- Không phải ta sợ nàng đòi lại bánh, mà ta chợt nhớ lại một chuyện riêng.
Thôn nữ vốn đã quay mình đi được hai bước, nghe thế bèn dừng lại, ngoảnh đầu hỏi:
- Chuyện riêng gì vậy? Một gã khờ như đằng ấy mà cũng có tâm sự ư?
Trương Vô Kỵ thở dài, nói:
- Ta nhớ đến thân mẫu quá cố của ta.
Thôn nữ cười to, hỏi:
- Trước kia thân mẫu đằng ấy hay cho đằng ấy ăn bánh chứ gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Mẫu thân ta thường cho ta ăn bánh đã đành, nhưng ta nhớ mẹ vì khi nàng cười trông giống mẫu thân ta hết sức.
Thôn nữ tức giận:
- Đồ chết toi! Bộ ta già lắm sao? Già bằng mẫu thân của ngươi ư?
Nói đoạn nhặt một que củi dưới đất lên, quật hai cái vào người Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ muốn cướp que củi đó quá dễ dàng, nhưng chàng nghĩ thầm: “Nàng ta đâu biết mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, tưởng đâu mẫu tử mình xấu xí như nhau, nên tức giận cũng phải;” chàng để nàng ta đánh xong hai cái, mới nói:
- Khi mẫu thân ta qua đời, diện mạo người trẻ đẹp vô cùng.
Thôn nữ xịu mặt, nói:
- Ngươi chê ta xấu xí, bộ không thiết sống nữa hả? Để ta kéo chân ngươi cho biết tay!
Nói xong nàng ta liền cúi xuống, làm như sắp kéo chân Vô Kỵ vậy. Trương Vô Kỵ cả kinh, xương đùi của chàng bị gãy, đang liền lại, nếu để cho nàng ta kéo một cái thì bao nhiêu công lao giữ gìn chỉ chớp mắt là mất tiêu. Thế là chàng vốc một nắm tuyết, đợi nếu nàng ta đưa tay đụng tới chân mình thì chàng sẽ lập tức búng tuyết vào huyệt đạo ở mi tâm khiến nàng ta bất tỉnh tại trận.
Cũng may thôn nữ chỉ dọa thôi, thấy chàng hoảng hốt, liền nói:
- Nhìn ngươi sợ hết hồn kìa, ai bảo ngươi dám trêu ta?
Trương Vô Kỵ nói:
- Ta mà có ý trêu tức cô nương thì cả hai chân ta sau khi lành sẽ gãy lại, vĩnh viễn không khỏi, cả đời sẽ thành thằng què.
Thôn nữ cười hì hì, nói:
- Vậy được rồi!
Nàng ngồi xuống bên Trương Vô Kỵ, nói:
- Mẫu thân đằng ấy là người xinh đẹp, sao lại đem ví với ta, chẳng lẽ trông ta cũng dễ coi ư?
Trương Vô Kỵ thừ người, nói:
- Ta cũng chả biết vì sao, chỉ cảm thấy nàng rất giống mẫu thân ta. Tuy nàng không xinh đẹp như mẫu thân, song ta thích ngắm nàng.
Thôn nữ cong ngón tay giữa, gõ nhẹ vào trán chàng hai cái, cười:
- Con ngoan ơi, vậy hãy gọi ta là mẫu thân đi nào!
Nói xong, lập tức cảm thấy bất nhã, vội bịt miệng quay mặt đi, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Trương Vô Kỵ nhìn thần thái của thôn nữ, nhớ hồi ở Băng Hỏa đảo, mẹ mình lúc nói đùa với cha, mỗi khi lỡ lời cũng có bộ dạng như thế, chàng chợt thấy thôn nữ này thanh nhã dễ thương, không còn gì dáng vẻ khó coi nữa nên cứ đăm đăm nhìn nàng.
Thôn nữ ngoảnh lại thấy Trương Vô Kỵ đang ngây ra nhìn mình, cười hỏi:
- Huynh tại sao lại thích ngắm muội, nói muội nghe coi.
Trương Vô Kỵ ngẩn người hồi lâu, lắc đầu:
- Ta không biết nói sao. Ta chỉ cảm thấy mỗi khi ngắm nàng, trong lòng ta thật thư thái bình an, nàng đối với ta rất tốt, không ăn hiếp, cũng không hại ta.
Thôn nữ cười:
- Ha ha, huynh tưởng lầm rồi đó, muội bình sinh rất thích hại người.
Đột nhiên thôn nữ cầm que củi trong tay quật vào đùi chàng hai cái, rồi nhỏm dậy đi liền. Hai cái quật ấy đánh đúng vào chỗ gãy xương, Trương Vô Kỵ bị bất ngờ, kêu tướng lên “Ối cha!” Chỉ thấy nàng ta cười khanh khách, ngoảnh đầu lại, nhăn mặt trêu chàng.
Trương Vô Kỵ nhìn theo nàng ta xa dần, chỗ gãy xương đau không chịu nổi, chàng nghĩ thầm: “Thì ra nữ nhân đều thích hại người, mỹ nữ đã đành, ngay cả xú nữ cũng làm cho ta đau khổ”.
Đêm ấy trong giấc ngủ, mấy lần Vô Kỵ mơ thấy thôn nữ này, cũng mấy lần mơ thấy mẫu thân mình, cuối cùng mơ lẫn lộn thấy mẫu thân là thôn nữ. Trong giấc mơ chàng không nhìn rõ nàng ta xấu hay đẹp, chỉ thấy rõ đôi mắt đen láy vừa tinh quái vừa trìu mến nhìn mình. Chàng nằm mơ hồi nhỏ, mẫu thân thường đùa nghịch với chàng, cố ý ngáng chân cho chàng ngã, khiến chàng đau quá khóc ré lên, mẫu thân mới ôm chàng mà hôn hít tới tấp, luôn miệng nói:
- Nín đi con, ôi mẹ làm đau con của mẹ rồi!
Đột nhiên chàng tỉnh giấc, trong đầu bỗng nảy sinh một câu hỏi mà chàng chưa bao giờ nghĩ tới: “Sao mẹ ta lại thích làm khổ người khác? Đôi mắt của nghĩa phụ là do mẹ ta bắn mù, Du tam bá là do mẹ ta làm cho tàn phế, toàn gia của tiêu cục Long Môn ở phủ Lâm An cũng do một tay mẹ ta giết hại, rốt cuộc mẹ ta là người tốt hay kẻ xấu?”
Chàng ngước nhìn các ngôi sao trên trời, nhìn một hồi thật lâu, rồi thở dài, nói:
- Bất kể là tốt hay xấu, cũng vẫn là mẫu thân ta.
Chàng lại nghĩ tiếp: “Nếu mẫu thân ta còn sống đến bây giờ, không biết ta sẽ yêu bà đến mức nào”.
Chàng nghĩ về cô thôn nữ kia, tự dưng vô cớ nàng ta lại quật que củi vào chân chàng: “Mình không hề đắc tội với nàng ta, cớ sao nàng ta phải làm cho mình đau đớn kêu toáng lên mới hả dạ? Không lẽ nàng ta quả thật thích hại người?” Chàng rất mong nàng ta trở lại, nhưng lại sợ nàng ta nghĩ ra trò quái ác để hại mình. Chàng sờ thấy bên mình cái bánh ăn dở, nhớ đến câu nói của nàng ta “Mẫu thân đằng ấy là người xinh đẹp, sao lại đem ví với ta, chẳng lẽ trông ta cũng dễ coi ư?” Chàng không nhịn được, bèn lẩm bẩm:
- Phải, nàng dễ coi, ta thích ngắm nàng.
Chàng nằm đó nghĩ vơ nghĩ vẩn hết hai ngày, vẫn không thấy thôn nữ kia quay lại. Trương Vô Kỵ nghĩ bụng chắc nàng ta không bao giờ đến nữa. Nào ngờ đến chiều ngày thứ ba, thôn nữ lại xách cái làn tre, từ phía sau dốc núi đi tới, cười nói:
- Gã quỷ sứ kia, vẫn chưa chết đói đấy chứ?
Trương Vô Kỵ cười đáp:
- Chết đói già nửa, còn sống non nửa thôi.
Thôn nữ cười hì hì ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên giơ chân đá vào đùi chàng, hỏi:
- Thế chỗ này là nửa chết hay nửa sống?
Trương Vô Kỵ kêu to:
- Ối đau! Cô nương không có lương tâm hay sao vậy?
Thôn nữ nói:
- Lương với chả tâm, ngươi thì tử tế gì với ta nào?
Trương Vô Kỵ ngẩn ra, nói:
- Ba hôm trước, cô nương đánh ta đau quá, nhưng ta không giận cô nương đâu, hai ngày qua ta vẫn luôn nhớ cô nương đó.
Thôn nữ đỏ mặt, đã định nổi giận, nhưng cố nén lại, nói:
- Ai cần kẻ xấu như ma nhà ngươi nhớ ta kia chứ? Chắc ngươi chẳng nghĩ tốt gì về ta, thầm rủa ta vừa xấu vừa ác chứ gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô nương hoàn toàn không xấu, nhưng tại sao cứ phải làm cho người ta khổ sở, cô nương mới vui thích?
Thôn nữ cười khanh khách nói:
- Kẻ khác không khổ sở, làm sao hiện rõ cái vui trong lòng ta được?
Nàng ta thấy vẻ mặt Trương Vô Kỵ dường như không hiểu điều đó, lại thấy tay chàng vẫn còn cầm cái bánh ăn dở bữa trước, ba hôm rồi vẫn còn đó, bèn hỏi:
- Miếng bánh vẫn còn nguyên, chắc thấy không ngon chứ gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Vì là bánh cô nương cho nên ta không nỡ ăn.
Ba hôm trước chàng đã nói câu này, nhưng quá nửa có ý đùa cợt, còn bây giờ nói ra là hoàn toàn thành thực.
Thôn nữ biết đó không phải là lời đãi bôi, hơi e thẹn, nói:
- Muội có đem bánh mới hấp tới đây.
Nói xong lấy trong làn ra nhiều thức ăn, ngoài bánh bao còn có một con gà luộc, một đùi dê thui.
Trương Vô Kỵ cả mừng, mười mấy hôm rồi chỉ ăn thịt chim sống, máu ròng ròng, vừa tanh vừa dai, con gà luộc này thơm phức, cầm còn thấy ấm, ăn vào miệng ngon lạ thường.
Thôn nữ thấy chàng ăn ngon lành, chỉ ngồi ôm gối cười hì hì, nói:
- Gã ma quái này, trông huynh ăn mà muội mát cả ruột. Muội đối với huynh hình như có điểm khác người, không cần hại huynh mà muội vẫn thấy vui.
Trương Vô Kỵ nói:
- Người khác vui, cô nương cũng vui, như thế mới thật là vui.
Thôn nữ cười khẩy:
- Muội phải nói trước với huynh, lúc này muội đang vui nên không hại huynh. Hôm khác muội không vui, không chừng sẽ làm cho huynh sống dở chết dở đấy, lúc đó đừng có trách muội.
Trương Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Ta từ nhỏ đã quen bị người ta hành hạ, càng bị hành hạ, ta càng cứng cỏi thêm.
Thôn nữ cười lạnh lùng:
- Thôi đừng nói trước, đợi đến lúc ấy sẽ biết.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đợi khi chân ta lành rồi, ta sẽ cao chạy xa bay, cô nương có muốn hành hạ hay muốn hại ta thì cũng chẳng tìm được ta nữa.
Thôn nữ nói:
- Đã vậy, muội đánh gãy chân huynh trước, để huynh suốt đời không chạy xa muội được.
Trương Vô Kỵ nghe giọng nói lạnh như băng của thôn nữ, không khỏi rùng mình, tin rằng nàng ta đã nói là làm, hoàn toàn không phải thuận miệng nói suông.
Thôn nữ chăm chú nhìn chàng, lại thở dài, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, gằn giọng hỏi:
- Gã quỷ quái kia, ngươi có chịu để ta đánh gãy đôi cẳng chó của ngươi hay không?
Nói xong nàng ta đứng dậy giật lại con gà luộc chàng đang ăn dở, cái đùi dê, mấy chiếc bánh bao mà quẳng ra xa, lại còn định nhổ một bãi nước miếng vào mặt chàng.
Trương Vô Kỵ sững sờ nhìn thôn nữ, chỉ cảm thấy nàng ta dường như không phải nổi giận, cũng không phải khinh miệt chàng mà vẻ mặt quá ư thiểu não, hẳn trong lòng có chuyện gì uất ức lắm. Chàng định an ủi nàng ta vài câu, song nhất thời chưa biết nói sao cho hợp.
Thôn nữ thấy vẻ mặt của chàng như vậy thì không nhổ nữa, quát:
- Gã quái quỷ kia, ngươi nghĩ gì vậy?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô nương, vì sao cô nương không vui như thế? Nói cho ta nghe đi, được chăng?
Thôn nữ nghe giọng nói dịu dàng của Vô Kỵ, không tức giận nữa, ngồi bệt xuống cạnh chàng, hai tay ôm đầu khóc nức nở.
Trương Vô Kỵ nhìn bờ vai nàng ta rung rung, cái eo thon thả trông thật đáng thương, thì dịu giọng nói nhỏ:
- Cô nương, kẻ nào ăn hiếp cô nương? Chờ khi chân ta lành rồi, ta sẽ làm cho cô nương hả dạ.
Thôn nữ nhất thời chưa nín được, lát sau mới nói:
- Không ai ăn hiếp muội cả, chỉ là cái số muội khổ sở đấy thôi! Muội ngu lắm, cứ nghĩ đến một người, không sao quên y được.
Trương Vô Kỵ gật đầu, nói:
- Chắc là một chàng trai chứ gì? Hắn đối xử với cô nương tệ lắm ư?
Thôn nữ đáp:
- Đúng thế, chàng ta rất anh tuấn, song cũng kiêu ngạo vô cùng. Muội bảo y đi theo muội, suốt đời ở bên muội, y không chịu thì thôi, lại còn mắng chửi muội, đánh muội, cắn muội máu chảy dầm dề khắp người.
Trương Vô Kỵ giận dữ nói:
- Con người ngang ngạnh vô lý như hắn, từ rày cô nương đừng thèm để ý tới nữa!
Thôn nữ ứa nước mắt, nói:
- Nhưng… nhưng lòng muội không sao quên được y! y bỏ đi xa mất tăm, muội tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Chuyện tình ái nam nữ, ép uổng sao được. Cô nương này tuy dung mạo xấu xí, nhưng rõ ràng là người chí tình. Tính nết nàng ta có điểm kỳ quái, chẳng qua là vì trong lòng đau khổ, thất tình. Không ngờ chàng trai nọ lại đối xử với nàng ta tàn nhẫn như thế”. Chàng dịu dàng nói:
- Cô nương đừng buồn nữa, thiên hạ thiếu gì người tử tế, hà tất cứ phải thương nhớ một kẻ tàn nhẫn vô lương tâm như thế?
Thôn nữ thở dài, mắt nhìn xa xăm, thừ người hồi lâu. Trương Vô Kỵ biết nàng ta không sao quên được tình lang, bèn nói:
- Hắn chẳng qua chỉ mắng chửi và đánh đập cô nương, chứ tình cảnh ta phải chịu còn đáng buồn gấp mười lần thế.
Thôn nữ hỏi:
- Như thế nào? Huynh bị một cô nàng xinh đẹp lừa dối à?
Trương Vô Kỵ nói:
- Kể ra nàng ta cũng không phải có ý lừa dối ta, chỉ vì chính ta ngớ ngẩn, thấy nàng ta quá xinh đẹp nên ngơ ngẩn si mê. Chứ thực sự ta làm sao xứng đôi với nàng ta kia chứ? Ta chưa bao giờ hoang tưởng chuyện đó. Thế nhưng hai cha con nàng ta đã lén bày độc kế, hãm hại ta không sao kể xiết.
Nói đoạn chàng vén tay áo chỉ cho thôn nữ thấy các vết sẹo nhằng nhịt trên cánh tay mình, nói:
- Đây là các vết răng, đều do đàn chó dữ của nàng ta cắn đấy.
Thôn nữ nhìn các vết sẹo, đột nhiên nổi giận, nói:
- Có phải là ả Chu Cửu Chân hại huynh không?
Trương Vô Kỵ kinh ngạc:
- Làm sao cô nương biết?
Thôn nữ đáp:
- Cô ả ấy thích nuôi chó dữ, vài trăm dặm quanh đây ai chẳng biết.
Trương Vô Kỵ gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng là Chu Cửu Chân cô nương. Nhưng các vết thương này cũng lành từ lâu rồi, ta không còn thấy đau đớn gì nữa, chỉ tự chủ cũng may là mình không chết, nên cũng chẳng hận nàng ta.
Thôn nữ chăm chú nhìn Vô Kỵ, thấy vẻ mặt chàng ôn hòa, an nhiên tự tại thì trong bụng hơi lạ, hỏi:
- Vậy tên huynh là gì? Cớ sao lại lạc tới đây?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Từ khi mình trở về Trung thổ, ai ai cũng muốn mình tiết lộ chỗ ở của nghĩa phụ Tạ Tốn, hoặc đe dọa ép buộc, hoặc dụ dỗ, đánh lừa, thôi thì đủ mọi thủ đoạn, khiến mình phải chịu bao nhiêu là đau khổ. Từ nay trở đi, ba tiếng Trương Vô Kỵ coi như chết rồi, trên thế gian không còn ai biết Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn ở nơi nào nữa. Nếu sau này mình có gặp một kẻ lợi hại gấp mười lần Chu Trường Linh chăng nữa, mình cũng không sợ bị rơi vào bẫy của hắn, khỏi vô tình làm hại nghĩa phụ”. Nghĩ vậy, Vô Kỵ đáp:
- Ta là A Ngưu[66].
Thôn nữ mỉm cười:
- Vậy còn họ là gì?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Mình nói họ Trương, họ Ân, họ Tạ đều không ổn, thôi thì nói lái hai chữ Trương, Ân thành Tăng”, bèn đáp:
- Ta họ Tăng, còn cô nương họ gì?
Thôn nữ rùng mình, nói:
- Muội không có họ.
Lát sau, nàng thong thả kể:
- Cha muội không cần muội, tìm thấy muội sẽ giết liền, làm sao muội có thể mang họ cha? Mẹ của muội thì do muội làm hại mà chết, muội cũng chẳng thể mang họ mẹ. Trời sinh muội xấu xí, huynh cứ gọi muội là Xú cô nương cho xong chuyện.
Trương Vô Kỵ kinh hãi:
- Cô nương… cô nương làm cho mẹ phải chết ư? Vì đâu nên nỗi?
Thôn nữ thở dài, nói:
- Chuyện này kể ra dài lắm. Mẹ của muội nguyên là vợ cả của cha muội, mãi không sinh con; cha muội bèn lấy vợ hai. Vợ hai sinh được hai người anh muội, nên cha muội cưng chiều bà ta lắm. Sau mẹ muội sinh ra muội, nhưng lại là con gái. Bà vợ hai ỷ được cha muội cưng chiều, luôn luôn lấn át mẹ muội. Hai người anh của muội cũng ghê gớm, cứ về hùa với mẹ hành hạ mẹ muội. Mẹ muội chỉ biết nuốt lệ khóc thầm. Huynh bảo muội phải làm sao chứ?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cha của cô nương phải đứng giữa đối xử cho công bằng mới phải.
Thôn nữ nói:
- Đằng này ông ta lại bênh vợ hai, muội tức quá hết chịu nổi, bèn giết luôn mụ dì ghẻ.
Trương Vô Kỵ kinh hãi kêu “Trời đất!” Chàng nghĩ, người trong giới võ lâm đánh nhau, giết nhau cũng là chuyện thường, đằng này một cô thôn nữ mà lại ra tay giết người thì quả thực không thể ngờ.
Thôn nữ nói:
- Mẹ muội thấy muội gây ra đại họa, vội đem muội trốn đi luôn. Hai người anh muội đuổi theo, định bắt muội đem về; mẹ muội không ngăn được, vì để cứu muội nên đã cứa cổ tự vẫn. Huynh coi, tính mạng của mẹ muội chẳng phải do muội làm hại là gì? Cha muội mà tìm thấy muội, hẳn sẽ giết muội ngay.
Nàng ta kể chuyện đó với giọng thản nhiên, không chút xúc động. Trương Vô Kỵ nghe mà trống ngực đập rộn lên, tự nhủ: “Mình tuy bất hạnh, cha mẹ mất cả, song cha mẹ mình lúc còn sống thương yêu nhau biết bao, mình luôn được cưng chìu, so với những gì cô nương này phải chịu xem ra mình còn may mắn hơn gấp trăm lần”. Nghĩ vậy, chàng bỗng cảm thấy đồng tình với thôn nữ, dịu giọng nói:
- Cô nương bỏ nhà đi lâu chưa? Bấy lâu nay chỉ một mình bơ vơ thôi ư?
Thôn nữ gật đầu. Trương Vô Kỵ lại hỏi:
- Thế cô nương tính đi đâu?
Thôn nữ nói:
- Muội cũng chả biết nữa, thế gian rộng lớn, đi đâu cũng được, miễn sao không phải chạm mặt cha và các anh muội là được.
Trương Vô Kỵ nổi hứng đồng bệnh tương liên, nói:
- Đợi chân ta lành rồi, ta sẽ cùng cô nương đi tìm cái… cái anh chàng nọ, hỏi xem hắn định thế nào với cô nương.
Thôn nữ nói:
- Lỡ y lại mắng chửi, lại cắn muội thì sao?
Trương Vô Kỵ hiên ngang đáp:
- Hừ, hắn dám động đến một sợi tóc của cô nương, ta quyết không để yên cho hắn.
Thôn nữ hỏi:
- Lỡ y chẳng thèm để mắt tới muội, chẳng buồn nhìn hoặc nói một lời thì sao?
Trương Vô Kỵ á khẩu vô ngôn, nghĩ thầm dẫu mình võ công cao cường đến mấy cũng chẳng tài gì ép buộc một chàng trai phải yêu một cô gái mà y không thích. Chàng thừ người hồi lâu, nói:
- Ta sẽ cố hết sức.
Thôn nữ đột nhiên cười ha hả, ôm bụng mà cười, tựa hồ nghe một chuyện quá tức cười.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Có gì đáng cười?
Thôn nữ nói:
- Cái gã quái quỷ kia, huynh là cái thá gì mà đòi làm thế? Hơn nữa, muội cũng đã tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy y đâu, không rõ y còn sống hay chết. Huynh bảo sẽ cố hết sức, nhưng huynh có tài cán gì kia chứ? Ha ha, ha ha.
Trương Vô Kỵ vừa định mở miệng nói một câu, nhưng nghe nàng ta cười như thế, bỗng đỏ mặt, không nói ra lời. Thôn nữ nhìn chàng ngượng ngùng thì không cười nữa, hỏi:
- Huynh vừa định nói gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cô nương cười ta, ta không nói nữa.
Thôn nữ lạnh lùng nói:
- Hừ, đằng nào muội cũng đã cười rồi, cùng lắm thì muội được cười thêm trận nữa, cũng chẳng chết ai.
Trương Vô Kỵ nói to:
- Ta có lòng tốt đối với cô nương, cô nương không nên cười ta như vậy.
Thôn nữ hỏi:
- Muội hỏi huynh, huynh vừa định nói gì với muội?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cô nương bơ vơ, không nhà không cửa. Tình cảnh ta cũng vậy. Cha mẹ ta đều đã mất, anh chị em cũng chẳng có ai. Ta vốn định nói với cô nương là, nếu cái gã ác nhân kia không thèm lý đến cô nương, thì hai đứa mình làm bạn với nhau, ta có thể kể chuyện giúp cô nương giải sầu. Nhưng cô nương cười ta không xứng, ta đâu dám nói ra nữa.
Thôn nữ bực bội nói:
- Huynh dĩ nhiên không xứng! Gã ác nhân ấy so với huynh dễ coi gấp trăm lần, thông minh cũng gấp trăm lần. Muội ở đây nói chuyện vớ vẩn với huynh, thật phí cả lời.
Nói đoạn nàng ta đá tung đùi dê thịt gà trên tuyết, rồi ôm mặt chạy đi.
Trương Vô Kỵ tuy bị thôn nữ mắng nhiếc vô lý như thế, song chàng cũng chả giận, chỉ nghĩ thầm: “Nàng ta quả thật tội nghiệp, trong lòng đủ chuyện không vui, cũng chẳng đáng trách”.
Bỗng thấy thôn nữ chạy trở lại, mặt hầm hầm, nói:
- Này huynh, chắc huynh trong bụng không phục, cho rằng muội tướng mạo đã xấu xí, lại còn coi thường huynh, phải vậy không?
Trương Vô Kỵ lắc đầu:
- Không phải thế, cô nương tướng mạo không thật dễ ưa, song ta vừa gặp đã thấy hợp bụng, nếu như cô nương không biến ra xấu xí, trước đây hẳn cũng…
Thôn nữ đột nhiên kêu lên:
- Sao… sao huynh biết trước đây muội không xấu xí thế này?
Trương Vô Kỵ nói:
- Mặt cô nương hôm nay, so với lần gặp trước có bị sưng hơn, nước da cũng sạm hơn, đủ biết không phải vốn dĩ như thế.
Thôn nữ sợ hãi nói:
- Muội… mấy hôm rồi không dám soi gương. Huynh bảo muội mỗi ngày một khó coi ư?
Trương Vô Kỵ dịu dàng nói:
- Con người ta chỉ cần có lòng tốt, diện mạo xấu đẹp đâu hệ trọng gì? Mẫu thân có dặn ta rằng nữ nhân càng đẹp, tâm địa càng đáng sợ, càng giỏi lừa người, dặn ta phải cẩn thận đề phòng.
Thôn nữ đâu còn bụng dạ nào nghe chuyện mẹ chàng dặn chàng những gì, sốt ruột hỏi:
- Muội hỏi huynh, lần trước huynh thấy muội chưa đến nỗi xấu như hôm nay, phải không?
Trương Vô Kỵ biết rằng chỉ cần “ừ” một tiếng là nàng ta sẽ rất đau lòng, thành thử chàng cứ ngẩn ra nhìn nàng ta, lòng tràn ngập thương cảm.
Thôn nữ thấy vẻ mặt của chàng như vậy, hiểu ngay câu trả lời là thế nào, liền ôm mặt khóc nức nở:
- Gã quỷ kia, ta hận ngươi, ta hận ngươi!
Rồi nàng ta chạy đi, lần thì không thấy quay lại nữa.
Trương Vô Kỵ lại nằm thêm hai ngày. Tối hôm đó có một con chó sói đánh hơi mò tới bên cạnh, bị chàng đấm một quyền chết tươi. Nó đã không được ăn gì, lại biến thành thức ăn trong bụng chàng.
Mấy ngày nữa, vết thương đã lành quá nửa, chắc độ mươi ngày tới là có thể đi lại như thường, Trương Vô Kỵ nghĩ đến cô thôn nữ đôi lần gặp gỡ rồi thôi, ngay cái tên cũng chưa kịp hỏi, lại nghĩ thầm: “Tại sao dung mạo nàng ta ngày một xấu đi nhỉ? Thật khó hiểu”. Chàng nghĩ mãi không ra, bèn gác chuyện đó sang một bên, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, bỗng nghe từ xa có tiếng chân mấy người đạp tuyết đi tới. Chàng lập tức tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn về hướng đó.
Đêm nay trăng treo lưỡi liềm, dưới ánh sáng nhàn nhạt, chàng thấy có bảy người đi tới, người đi đầu hình dáng thon thả, dường như chính là cô thôn nữ. Khi bảy người kia tới gần, quả nhiên người ấy là cô thôn nữ xấu xí, sáu người phía sau tản ra thành hình cánh quạt, tựa hồ đề phòng nàng ta bỏ chạy. Trương Vô Kỵ hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Không lẽ nàng ta đã bị cha và anh bắt được chăng?”
Chàng chưa nghĩ xong, thôn nữ và sáu kẻ theo sau đã tới gần. Trương Vô Kỵ vừa nhìn rõ thì vô cùng kinh hãi. Thì ra cả sáu người kia chàng đều biết cả, đi bên trái là Võ Liệt, Võ Thanh Anh, Vệ Bích; đi bên phải là vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, ngoài cùng bên phải là một nữ nhân trung niên, chẳng ai xa lạ, chính là Đinh Mẫn Quân phái Nga Mi.
Trương Vô Kỵ lấy làm lạ: “Tại sao thôn nữ lại quen với những người kia? Không lẽ nàng ta cũng là nhân vật trong võ lâm, biết được lai lịch của ta, nên dẫn bọn kia tới bắt ta, tra hỏi chỗ ở của nghĩa phụ?” Nghĩ thế, trong bụng Vô Kỵ không còn hoài nghi, cả giận: “Ta với nàng không thù không oán, tại sao nàng cũng đến hại ta! Hiện giờ hai chân ta chưa thể cử động, sáu kẻ kia chẳng ai non kém cả, mà cô thôn nữ không chừng cũng giỏi võ công. Ta đành nhất thời khuất phục, nhận lời đi tìm nghĩa phụ; đợi khi hai chân lành hẳn, ta sẽ thanh toán từng tên một”.
Nếu là năm năm trước, chàng sẽ chỉ đem tính mệnh ra thí bỏ, mặc kệ đối phương hành hạ ép buộc thế nào cũng quyết cắn răng không nói. Còn bây giờ một là chàng đã khôn lớn, hai là sau khi luyện thành Cửu dương chân kinh thì thần trí sáng suốt, bình tĩnh, gặp nguy nan biết cách ứng phó, dù cường địch trước mặt cũng không run sợ chút nào. Có điều chàng không ngờ cô thôn nữ kia lại đem bán đứng chàng như thế, nên vừa tức giận vừa hơi đau lòng; bèn nằm xuống, gối đầu lên tay, chẳng buồn để ý tới bảy người kia.
Thôn nữ tới trước mặt chàng, chăm chú nhìn một hồi rồi thong thả quay đi. Trương Vô Kỵ nghe tiếng nàng ta thở dài, tuy rất nhẹ, nhưng đầy vẻ đau buồn. Chàng cười thầm: “Không biết bụng dạ ngươi tính chuyện ác độc gì, lại còn giả bộ thương cảm ta nữa chứ?”
Chỉ thấy Vệ Bích rung thanh kiếm một cái, miệng cười khẩy nói:
- Ngươi bảo trước khi chết muốn được gặp một người, ta cứ ngỡ đó phải là một thiếu niên anh tuấn như Phan An, hóa ra lại là một kẻ xấu như ma, ha ha, thật quá tức cười! Gã kia với ngươi quả là duyên trời sắp đặt, nồi nào vung nấy.
Thôn nữ không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Đúng thế, ta trước khi chết chỉ mong nhìn chàng một lần cuối. Ta chỉ muốn hỏi rõ chàng một câu, ta nghe trả lời xong, có chết cũng cam lòng.
Trương Vô Kỵ kinh ngạc, chưa hiểu ra ý tứ hai người kia, đã nghe thôn nữ nói:
- Muội có một câu muốn hỏi huynh, huynh hãy trả lời cho thật bụng nghe chưa.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu là chuyện của ta, thì ta nói thật, nói rõ; còn là chuyện của người khác, ta không dễ gì nói đâu.
Chàng ngỡ thôn nữ sẽ hỏi chỗ ở của Tạ Tốn, nên đã tính cách đối phó với bọn họ, trả lời nước đôi để còn có chỗ xoay xở sau này.
Thôn nữ nói:
- Chuyện của người khác thì muội nhọc công làm gì? Muội hỏi huynh, hôm trước huynh có nói với muội, hai đứa mình cùng bơ vơ cô khổ, huynh bằng lòng kết bạn với muội. Câu nói ấy có thực lòng hay không?
Trương Vô Kỵ nghe liền cảm thấy rất bất ngờ, vội nhỏm dậy, thấy ánh mắt nàng lộ rõ vẻ bi thương, bèn đáp:
- Câu đó quả thật từ đáy lòng ta nói ra.
Thôn nữ nói:
- Huynh quả thật không hiềm muội mặt mày xấu xí, bằng lòng ở chung một chỗ với muội chứ?
Trương Vô Kỵ sững người, câu “ở chung một chỗ” trong đầu chàng chưa hề nghĩ tới, nhưng thấy vẻ buồn rầu não nề của nàng ta thì không khỏi cảm thương, đáp:
- Chuyện xấu hay đẹp, ta chẳng hề để tâm. Nếu cô nương muốn trò chuyện nói cười với ta, không ngại ta, thì ta sẵn lòng. Còn nếu cô nương định lừa dối ta…
Thôn nữ hỏi, giọng run run:
- Thế huynh có bằng lòng lấy muội làm vợ hay không?
Trương Vô Kỵ giật mình, hồi lâu chưa trả lời được, rồi lẩm bẩm:
- Ta… ta chưa nghĩ đến chuyện… lấy vợ.
Bọn Hà Thái Xung sáu người cùng cười phá lên. Vệ Bích cười, nói:
- Ngay một gã nhà quê xấu xí ma chê quỷ hờn kia cũng chẳng thèm lấy ngươi, bọn ta không giết ngươi đi thì ngươi sống trên đời cũng bằng thừa. Chi bằng ngươi hãy đập đầu vào đá chết đi cho rồi.
Trương Vô Kỵ nghe sáu người kia cười giễu, rồi Vệ Bích lại nói mỉa như thế, mới biết thôn nữ không cùng một phe với bọn kia, dường như bọn Vệ Bích sắp sửa giết nàng ta chứ không phải nàng ta dẫn bọn kia tới hại mình, thì cảm thấy lòng ấm lại. Chàng thấy thôn nữ cúi đầu, mấy giọt lệ lăn dài trên má, rõ ràng trong lòng rất đỗi bi thương, chàng chỉ không biết đấy là do nàng ta sắp phải chết, hay do diện mạo xấu xí, hay vì lời lẽ chua cay của Vệ Bích? Trương Vô Kỵ xúc động mạnh, nghĩ: “Kể từ khi phụ mẫu chết, ta một mình bơ vơ khốn khổ, phải chịu bao điều nhục nhằn; thôn nữ này mảnh mai yếu đuối, lại ít tuổi hơn ta, nhưng thân thế còn bất hạnh hơn cả ta, giờ tới đây chẳng hiểu vì sao hỏi ta mấy câu khiến nàng thêm đau lòng rơi lệ, để kẻ khác khinh rẻ? Mà câu hỏi của nàng chứng tỏ tấm lòng thành trao thân gửi phận cho ta. Từ ngày sinh ra, trừ phụ mẫu, nghĩa phụ ta, thái sư phụ, các vị sư bá sư thúc, làm gì có ai thật sự quan hoài ta như thế? Từ rày trở đi ta phải đối tốt với nàng, nàng cũng đối tốt với ta, hai đứa sống chết có nhau, có gì mà không được chứ?”
(còn tiếp)
Nguồn: Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Tiểu thuyết của Kim Dung - từng được dịch ra tiếng Việt là Cô gái Đồ Long. Đây là cuốn cuối cùng trong bộ tiểu thuyết Xạ điêu tam khúc. Hương Cảng Thương báo xuất bản lần đầu năm 1961 tại Hồng Kông. Lê Khánh Trường & Lê Việt Anh dịch từ nguyên tác. NXB Văn học, 2002.
Bài viết liên quan
Nam Đế Vạn Xuân
Với hơn 500 trang, 15 hồi gay cấn, sinh động trong từng câu thoại của các nhân vật lịch sử, Tiểu thuyết Lịch sử Nam Đế Vạn Xuân nằm trong bộ Tiểu thuyết dài tập Vương triều tiền Lý của Nhà văn Phùng Văn Khai. Nam Đế Vạn Xuân tái hiện một cách sinh động lịch sử nước nhà xoay quanh triều đại của nhà nước Vạn Xuân (544-602) giúp chúng ta hiểu và tự hào hơn về lịch sử đánh giặc hào hùng của dân tộc. Với bộ nhân vật lịch sử đồ sộ của cả ta lẫn địch như: Lý Nam Đế, Tinh Thiều, Phạm Tu, Triệu Túc, Triệu Quang Phục, Phùng Thanh Hòa… hay Lương Vũ Đế, Vũ lâm hầu Tiêu Tư, Dương Phiêu, Lý Tắc… tạo nên rất nhiều tình tiết móc ngoặc, những cuộc đấu trí gay cấn hay những lời thoại sinh động của từng nhân vật. Nam Đế Vạn Xuân như một con tàu thời gian đưa ta ngược trở về từng quãng của lịch sử cách đây gần 1500 năm từ khi Lý Bí tu tập tại chùa Cổ Pháp đến thời điểm làm Giám quân ở Đức Châu và cuối cùng là đuổi giặc Lương lên ngôi tại điện Vạn Thọ. Đó cũng là lần đầu tiên Việt Nam có hoàng đế và niên hiệu Thiên Đức là niên hiệu riêng đầu tiên để chứng tỏ nước ta đã giành lại độc lập từ tay Trung Quốc.
Tìm kiếm
Lượt truy cập
- Tổng truy cập57,865,885
Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam
Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.
*Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...
Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.
WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)
Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.
The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.
Enjoy life, enjoy Arita experience!
Đọc nhiều nhất
- Phạm Hổ - Thơ viết cho nhi đồng
- Người của giang hồ (5): Lâm Chín ngón
- Thuật quan sát người (4)
- Người của giang hồ (11): Hải bánh
- Người của giang hồ (8): Huỳnh Tỳ
- Thuật quan sát người (2)
- Hoàng hôn của những thần tượng
- Vài nét về tục Cúng Mụ, đầy tháng, thôi nôi
- Vài tư liệu về Tục thờ Thánh Mẫu
- Chùm thơ về Tây Nguyên


