Tìm kiếm

Lượt truy cập

  • Tổng truy cập57,743,540

Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam

     

    Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.

    *Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...

Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.

    WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)

    Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.

    The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.

    Enjoy life, enjoy Arita experience!

Tiểu thuyết

Quỷ Vương

Vũ Ngọc Tiến

  • Thứ tư, 23:49 Ngày 03/04/2019
  • Quỷ Vương

    3. Tây Đô nổi loạn

    Hiếu Dân cũng thường tập thiền vào lúc 4h00 sáng. Thật kỳ diệu khi hai người cùng khai mở được luân xa thì mọi hình ảnh kiếp Lệ Thanh tái hiện trong ảo giác Thùy Dung được truyền đi theo sóng điện từ nhân điện của nàng và đầu anh có ăng ten tiếp nhận. Anh thấy không gian quanh mình bừng sáng. Căn hộ tồi tàn xập xệ của chung cư cũ rích còn sót lại từ hồi bao cấp bỗng nhiên lộng lẫy như cung điện giữa hoàng thành Thăng Long xưa. Mảnh sân chung của dẫy nhà tập thể khu Trung Tự với mấy cây xà cừ cổ thụ bỗng như có phép thần, biến thành vườn thượng uyển trong hậu cung của hoàng thành, bầy la liệt chậu cây cảnh quý hiếm, nở đầy hoa và rộn tiếng oanh vàng lảnh lót ca vang. Phải thế chăng nên khi anh xả thiền, thoát ra khỏi ảo giác thường đứng ngây ở ban công nhà tập thể, thẫn thờ ngắm nhìn mấy chậu lan hồ điệp treo trước cửa phòng. Và anh lại nôn nao nhớ thầy giáo Hạnh. Nhớ lắm cái hôm thầy từ chùa Sùng Miên trên núi Hoàng Liên về Hà Nội góp ý cho bản đề cương công trình nghiên cứu “100 năm lịch sử thời Lê sơ” của anh. Hôm ấy, thầy Hạnh thấy mấy chậu hồ điệp héo rũ, lá nào cũng bị gập đôi theo chiều dọc. Thầy bảo hồ điệp là giống cây lan dễ trồng trong các loài phong lan, nhưng phải yêu và hiểu nó như hiểu bạn tình mới biết cách chăm. Hồ điệp không chỉ đẹp ở hoa, còn đẹp ở lá. Một phiến lá từ lúc nhú mầm đến lúc trưởng thành phải đợi hàng tháng. Mỗi cữ hoa nó chỉ ra chừng vài lá thôi, nên lá cũng là của hiếm. Hết một cữ hoa lá non mới nhú, lá già mau chóng tàn héo sẽ mất vẻ đẹp của cây. Muốn kéo dài tuổi thọ của lá già đến lúc lá non đủ lớn ta phải rất công phu theo dõi và chăm sóc nó. Lá hồ điệp to bản và dày, gân lá không liên kết theo hình xương cá hay hình mắt võng mà là hình que theo chiều dọc. Vì thế những chiếc lá già gặp nắng, nhất là nắng quái chiều hôm sẽ bị gập đôi như con vừa thấy. Quá trình quang hợp xảy ra trên bề mặt trên của phiến lá, bị gấp lại rồi quang hợp còn đâu, héo rụng nhanh là cái chắc. Thầy vừa làm vừa hướng dẫn anh từ từ mở từng chiếc lá, lấy khăn mỏng thấm nước lau qua rồi để vào bóng râm có gió hây hây thổi nhẹ, tưới vừa đủ nước. Thầy còn dặn anh làm thế chừng dăm ngày, bỏ thêm vào gốc cây năm viên B1 lá sẽ hồi sinh trở lại. Dân nghe thầy giảng giải, sững sờ kinh ngạc về vốn kiến thức và sự tỉ mẩn của ông. Anh thốt lên: “Nghề chơi cũng lắm công phu”, thầy nhỉ. Nào ngờ thầy chợt lặng đi. Anh biết mình lỡ mồm vì câu thơ ấy thi hào Nguyễn Du viết trong văn cảnh nàng Thúy Kiều tặc lưỡi chấp nhận hành nghề lầu xanh: “Cũng đành nhắm mắt đưa chân- Thử xem con tạo xoay vần đến đâu.” Vì thế, nàng được mụ Tú Bà bầy cho ngón nghề tiếp khách làng chơi, đủ 36 kiểu làm tình với khách. Có lẽ câu thơ làm thầy chợt liên tưởng đến việc bán trinh của Thùy Dung. Thầy đau ở chỗ câu thơ ấy thốt ra từ miệng của mình chăng? Dân tiễn thầy đi xa rồi còn vò đầu, đấm ngực vì ân hận…

    Sớm nay Dân tập thiền chợt từ trong ảo giác, tiếp nối với ảo giác của Thùy Dung, anh bắt gặp hình ảnh Trạng nguyên Nguyễn Quang Bật trên đường đi lưu đầy vào miền đất Quảng, dừng lại ở xứ Thanh, trò chuyện với Nguyễn Văn Lang trong quán rượu làng Hạc. Hồn vía anh như thoát khỏi xác, trở về kiếp chàng nho sinh Bùi Trụ, cùng cha Bùi Xương Trạch dù ở kinh đô vẫn âm thầm dõi theo mọi diễn biến trong thành Tây Đô, nơi em trai bà Thái hoàng thái hậu đang trấn giữ. Văn Lang chia tay Quang Bật, dọc đường về thành Tây Đô thong dong cưỡi ngựa, suy ngẫm mông lung. Cứ nghĩ đến cái chết thàm khốc của chị ruột trong cung Trường Lạc, lòng ông như có kim đâm dao cắt. Ông chỉ muốn mau chóng khởi binh, đánh thẳng về kinh đô, ngặt vì quân số còn ít, lương thảo dự trữ cũng chỉ đủ dùng trong vòng một tháng. Nếu chiến sự kéo dài e khó lòng chống đỡ với quân của triều đình từ các lộ kéo về cứu giá. Muốn đánh nhanh thắng nhanh phải có thêm một cánh quân khác nữa và có nội ứng ở kinh đô. Văng Lang nghĩ đến hai người là Trịnh Duy Sản, Mạc Đăng Dung. Duy Sản đang nắm hơn một vạn quân trấn thủ vùng Đông Bắc, dưới trướng có Trần Chân, Nguyễn Kính đều thuộc hạng tướng tài, dũng mãnh. Nhưng ông này ngang tuổi với ta lại ỷ thế là cháu nội khai quốc công thần Trịnh Khắc Phục từng theo vua Thái Tổ ở hội thề Lũng Nhai năm xưa nên rất kiêu căng, ôm nhiều tham vọng. Người như thế liệu có chịu dễ dàng theo ta, đồng lòng khởi sự? Mạc Đăng Dung tuy chỉ làm chức quan nhỏ, nhưng đang là vệ sĩ cho vua Uy Mục, kiêm quản Ty đô quân cấm vệ. Người này võ công thượng thặng, thâm trầm kín đáo nên bụng dạ khó lường. Lương Đắc Bằng làm phó tướng của ta, nhưng xuất thân khoa bảng, có tầm nhìn xa, kiến giải sâu sắc thời thế đáng làm tham mưu trong quân doanh ở Tây Đô. Suy tính hồi lâu, Văn Lang dừng ngựa chờ Đắc Bằng lại gần hỏi:

    - Ta muốn khởi binh sớm, nhưng ngẫm lời khuyên của quan Trạng khi nãy không phải không có lý. Vậy ý ông thế nào?

    - Tướng quân nôn nóng báo thù cho Thái hoàng thái hậu vẫn cần nhớ câu “dục tốc bất đạt”. Thành Tây Đô do Hồ Quý Ly xây dựng chỉ lợi về mặt cố thủ, bất lợi về mặt tấn công. Từ Tây Đô muốn xuất binh phải đi cả một quãng đường hơn trăm dặm ra tới đường cái quan Thiên Lý mới có thể xuôi Nam hay ngược Bắc. Đoạn này đường nhỏ quanh co, ngăn sông cách núi nên hành quân rất chậm, chưa ra đường Thiên Lý thì đối phương đã sớm biết trước để đề phòng.

    - Cái đó có liên quan gì đến lời góp ý của Quang Bật?

    - Có chứ, thưa tướng quân! Việc binh cốt ở bí mật mật bất ngờ, ta cần thời gian tuyển thêm lính, thao luyện tướng sĩ rồi bí mật di chuyển từng đợt, dồn quân dần về phía các huyện Đông Sơn, Hoằng Hóa, Quảng Xương, Nông Cống là những huyện dân đông, lương thảo nhiều, gần đường cái quan Thiên Lý. Việc này phải làm kín đáo mất ít cũng nửa năm như lời Quang Bật đã nói.

    - Thế còn ý kiến tìm một thân vương có uy tín ra lời hiệu triệu thay Lê Oanh thì sao?

    - Cái đó cũng rất hệ trọng bởi ta cần sự hỗ trợ của vài đạo quân khác, nhất là đạo quân lớn của Trịnh Duy Sản. Ngoài ra, em hắn là Trịnh Duy Đại đang làm quan trong triều có thể vận động mọi người hưởng ứng.

    - Kế ấy rất hay, tiếc rằng vua Thánh Tông anh hùng cái thế, hiển hách một thời mà bây giờ đến đời con, đời cháu chỉ dặt một lũ như chó lợn cả thôi. Ta biết tìm ai lúc cấp bách này? Lê Oanh xét nhiều mặt quả thật không đủ tầm ra lời hiệu triệu các quan…

    Hai người vừa phi ngựa vừa bàn bạc rất tâm đắc. Bóng chiều đã ngả về Tây. Con sông Chu hiền hòa vỗ sóng giữa đôi bờ xanh mướt nương dâu. Làng quê yên bình tỏa khói lam chiều. Xa xa là núi rừng trùng điệp của căn cứ Lam Sơn khi xưa vua Lê Thái Tổ dựng cờ khởi nghĩa đánh đuổi giặc Minh. Họ về đến thành trời vừa tối thẫm. Tắm rửa, cơm nước xong, Văn Lang sai người đi mời Lê Oanh đến dinh cùng mình và Đắc Bằng thương lượng, bàn bạc kế hoạch khởi binh. Văn Lang dò hỏi cặn kẽ Lê Oanh về các thân vương, công tử trong hoàng tộc. Cậu bé 14 tuổi ấy khá thông minh nên đủ khôn để biết cách trả lời có lợi cho mình. Lê Oanh kể ra hàng loạt thói hư, tật xấu của từng người, quả quyết với Văn Lang rằng sẽ không ai có gan bỏ Đông Kinh hoa lệ về xó thành Tây Đô heo hút này cùng ông khởi sự. Lương Đắc Bằng vỗ trán suy nghĩ, chợt nảy ra sáng kiến:

    - Lê Sùng suốt ba năm liền trong ngục bị thuộc hạ của Đình Khoa dùng nhục hình ép cung, hành hạ nên đưa em trai vào Tây Đô được ít ngày thì chết, nhưng triều đình và dân chúng ở kinh đô chưa hề biết tin này. Ta mượn danh nghĩa của Lê Sùng được vua Túc Tông phong tước Cẩm Giang Vương mà thảo lời hiệu triệu chẳng tốt lắm sao!

    Văn Lang cả mừng vỗ đùi khen:

    - Diệu kế, đây thực là diệu kế, ông nhiều chữ nghĩa hãy thảo ngay tờ hịch đi!

    Sau buổi họp bàn, Lương Đắc Bằng bảo Lê Oanh lục tìm trong tư trang di bút của Lê Sùng. Ông dựa theo lối chữ và cách hành văn ấy, nhân danh Cẩm Giang Vương viết lời hiệu triệu các quan và dân chúng cả nước diệt trừ quỷ ác. Trong tờ hịch kể ra 7 tội chết, trời không dung đất không tha của vua Uy Mục: đầu độc vua Túc Tông; ngụy tạo di chiếu để lên ngôi; giết bà nội Thái hoàng Thái hậu vô cùng dã man; tin dùng bọn gian thần giết hại các thân vương, các quan đại thần không cùng phe cánh; hoang dâm vô độ; tàn ác với dân chúng; dung túng bọn ngoại thích Đình Khoa, Bá Thăng làm càn, băng hoại kỷ cương phép nước. Nguyễn Văn Lang đọc xong cả mừng, sai người đi bố cáo khắp nơi để tuyển quân, thu nạp nhân tài và dũng sĩ trong hai xứ Thanh Nghệ. Ông còn chọn người giỏi biện bác, thuyết phục để cử làm sứ giả mang tờ hịch đi gặp Trịnh Duy Sản và Mạc Đăng Dung. Duy Sản vốn không ưa Văn Lang, nhưng thấy đây là cơ hội để leo cao, thâu tóm binh quyền cả nước nên rất nhiệt thành hồi âm, hẹn ngày giờ khởi sự. Mạc Đăng Dung tiếp sứ giả của Văn Lang lại rất khôn khéo và tế nhị. Ông hồ hởi mở tiệc khoản đãi sứ giả, hỏi thăm sức khỏe các vị tướng quân Văn Lang, Đắc Bằng, nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến nội dung những lời hiệu triệu. Vãn buổi tiệc, ông chỉ ghé tai nói nhỏ với sứ giả: “Xin ngài về bẩm lại với chư vị ở thành Tây Đô, ta chỉ là viên quan chức nhỏ tài hèn, nếu đại quân của chư vị đến ta giúp được đến đâu sẽ cố hết sức.” Đó chỉ là lời hứa gió bay, không có thư từ hồi âm làm bút tích. Tiễn sứ giả đi rồi ông đốt vội tờ hịch, ngồi trầm ngâm suy nghĩ rất lâu. Ta vốn là kẻ bạch đinh vùng đồng chua nước mặn ven biển, nhờ có chút võ công được về kinh ở gần bên vua làm chức quan mọn mà ôm chí lớn. Lâu nay ta tự biết mình thân đơn thế cô nên kín đáo nép mình một chỗ để quan sát triều chính. Vận số nhà Lê lúc này xem chừng đã mạt. Các phe nhóm quyền lực trong triều đang gầm ghè nhau mưu tính lợi riêng. Nghĩ cũng lạ, ở nước Đại Việt có chủ quyền mà phe nhóm nào trong triều cũng tìm cách dựa hơi, mượn vía nhà Minh. Những lần quốc tang Hiến Tông hay Túc Tông đều có bọn sứ thần nhà Minh là Nhược Thủy và Hy Tăng sang dự. Ngay cả khi Túc Tông vừa mới lên ngôi đã phải sai Đặng Tán mang lễ vật đi phương Bắc triều cống. Trước đó, triều đình cũng đã hai lần cử người đi sứ, bọn Nguyễn Lân, Nguyễn Kính Nghiêm đi báo tang Hiến Tông; còn bọn Nguyễn Bảo Khuê, Trần Viết Lượng thì đảm trách việc thỉnh cầu nhà Minh thừa nhận ngôi vị của Túc Tông. Năm Giáp Tý (1504), vua Uy Mục lên ngôi thủ tục đi sứ bầm báo với nhà Minh rườm rà phúc tạp hơn nhiều, còn đâu khí phách độc lập của vương triều Lê thời Thái Tổ, Thánh Tông nữa! Song ta tìm hiểu cũng sớm nhận ra mỗi nhóm đi sứ đều đại diện cho một phe cánh quyền lực trong nước, khúm núm trước thiên triều phương Bắc nên bọn Nhược Thủy, Hy Tăng sang đây mới nghênh ngang, hách dịch và chắc chắn đã cài cắm nội gián, vung tiền vàng mua chuộc, nhả ít quyền lợi giao thương các phẩm vật quý giá bên Tầu để nắm thóp nhiều kẻ đang nuôi tham vọng lớn trong triều vua Túc Tông, Uy Mục. Nay Nguyễn Văn Lang muốn khởi binh, chưa rõ ý đồ của nhà Minh ra sao, còn thế cục trong nước thì cánh quân lớn của anh em Trịnh Duy Sản, Trịnh Duy Đại có ủng hộ Văn Lang hay chống cự, ta cần thời gian để quan sát cách thức động binh của Sản. Vậy nên lúc này tốt nhất là “tọa sơn quan hổ đấu”, đợi khi thế cục nghiêng hẳn về phe nào ta sẽ thừa dịp mượn gió bẻ măng, nhảy ra chính trường kiếm một chức quan cao hơn để leo dần lên nấc thang quyền lực mới thực bền chắc… Mạc Đăng Dung thở phào nhẹ nhõm vì đã gỡ rối được mối tơ vò trong lòng. Rồi đây triều đình sẽ còn nhiều biến loạn và qua mỗi lần như thế ta sẽ lại hưởng lợi, nhích dần lên nấc thang quyền lực mới. Giờ là lúc đưa con trai của ta vào cuộc để thử thách, rèn cặp nó. Đăng Doanh tuổi Canh Tuất (1490) giờ nó đã 19 tuổi đời, khôi ngô đĩnh đạc, có nhãn quan tốt, biết tính kỹ việc gần đoán định việc xa. Mấy năm qua nó học hành tấn tới ở Quốc Tử Giám, có biệt tài quảng giao. Quan Tế tửu Quốc Tử Giám Bùi Xương Trạch gặp ta thường hết lời khen ngợi Đăng Doanh. Ta cũng mừng vì nó kết giao thân mật với công tử Bùi Trụ giỏi giang hiền đức chứ không a dua chơi bời với đám công tử nhà giàu hay hoàng thân quốc thích hư hỏng. Hồi Doanh còn nhỏ, có ông thầy tướng người Tầu đi qua làng gặp nó rồi theo về tận nhà, bảo với ta rằng đứa trẻ này có chân mệnh thiên tử. Lời kẻ bói toán chưa biết thực hư thế nào, nhưng ta để ý thấy Doanh là đứa có tiền đồ rực rỡ cũng đủ vui lắm… Đăng Doanh bước vào thư phòng khép nép cung kính nói:

    - Thưa cha, con đã có mặt. Cha có điều gì chỉ dạy con xin lắng nghe.

    - Cha muốn bàn việc hệ trọng với con.

    - Dạ thưa có phải việc cha tiếp sứ giả của Văn Lang khi chiều?

    - Đúng. Vậy ý con ta nên ừ hay lắc?

    - Trình cha, theo thiển ý của con thì ta nên nhận lời mà cũng như không nhận.

    - Lời con rất hợp ý ta, nhưng hai cha con mình lúc này thử phân tích xem kết cục cuộc nổi loạn của Văng Lang có mấy phần chắc để thành công?

    - Con vâng lời cha dặn đã cố gắng thăm dò, ướm hỏi nhiều người có danh phận ở kinh đô nên mạo muội đoán khả năng họ thành công gần như đã rõ.

    - Con hãy nói kỹ cho cha nghe đi!

    - Trình cha, nếu thế lực Trịnh Duy Sản ngả theo nhóm Tây Đô thì mười phần chắc chín Lê Oanh sẽ tiếm ngôi Uy Mục lên làm vua. Duy Sản dù không ưa Văn Lang, nhưng đây là cơ hội vàng để tranh quyền đoạt vị giữa triều đình, chắc sẽ hùa theo đục nước béo cò. Đó là xét nội tình trong nước, còn mặt bang giao với nhà Minh, nhóm Tây Đô cũng đang có lợi thế vì quan Thị lang Nguyễn Bảo Khuê đã nhiều lần đi sứ nên khá thân với bọn Nhữ Thủy, Hy Tăng. Ông ta lại vốn là người tâm phúc của Thái hoàng thái hậu đương nhiên sẽ nói đỡ cho phe cánh em trai của bà, công nhận và ban tước cho Lê Oanh làm An Nam Quốc Vương nếu phe Tây Đô giành chiến thắng. Tuy nhiên, nhân tính không bằng Trời tính. Cha con ta vẫn cứ phải đợi đến khi thế cục ngã ngũ. Lúc đó con sẽ liều mình trốn ra khỏi thành mật ước làm nội ứng với cả hai cánh quân của Duy Sản và Văn Lang để đẹp lòng cả hai ông. Cha ở trong thành nghe pháo lệnh sẽ chỉ sai thuộc hạ chia hai nhóm, một mở cổng thành, một lùng bắt Uy Mục giao cho Duy Sản là tốt nhất, chứ không cần ra mặt để tránh tiếng phản thần với thiên hạ.

    - Vì sao con lại có ý giao vua cho Sản, không giao cho Lang?

    - Thưa cha, đó là con tính kế lâu dài. Văn Lang tuổi đã cao, từ ngày chị ruột bị giết thường uống rượu tới khuya, thề ăn tươi nuốt sống Lê Tuấn nên không thọ được bao lâu nữa. Con cái ông ta đông, nhưng chỉ có Nguyễn Hoằng Dụ còn khả dĩ, những người khác đều an phận, không có tài cán hay chí hướng gì. Phe Tây Đô sẽ nhanh chóng yếu đi, chỉ còn Lương Đắc Bằng là võ tướng đa mưu, lại xuất thân khoa bảng nên biết giữ phép bề tôi, trung thành với vua mới. Duy Sản thì khác, lực lượng hùng mạnh, dưới trướng có nhiều tướng tài nên tham vọng tất phải lớn. Cha con ta cần dựa vào ông ta lâu dài để gây dựng lực lượng, uy tín riêng cho mình.

    - Cha nghe nói Trần Chân là viên tướng dũng mãnh, trung thành với chủ nên tuy chỉ kém chủ khoảng 10 tuổi vẫn được Duy Sản yêu mến, nhận làm con nuôi, thu lấy bụng anh hùng. Người này rất có triển vọng kế tục cầm đầu phe cánh vùng Đông Bắc. Chân có gia quyến để lại ở kinh thành. Cô con gái lớn tên Trần Bảo Khánh tuổi vừa cập kê, nếu con làm quen để hai nhà kết làm thông gia sẽ có lợi về sau, con nghĩ sao?

    - Cha thật khéo tính, có mắt tinh đời lại hóm nữa, như đi guốc vào bụng con vậy. Quả thực lâu nay con cũng có tình ý với tiểu thư Bảo Khánh. Con và Bùi Trụ giáp mặt nàng vài lần khi đi dạo chơi ở phường Bích Câu hay đi lễ ở phủ Tây Hồ. Nàng hình như lúc đầu để mắt nhiều đến Bùi Trụ, nhưng Trụ lại quá nặng tình với nàng Lệ Thanh đang làm Kính phi cho Uy Mục, được vua sủng ái. Nghe đâu nàng và Trụ đã từng là cặp thanh mai trúc mã, nhưng số phận bắt phải chia lìa. Chính con đã từng giấu cha làm cầu nối đưa thư giữa hai người. Lá thư nào cũng đẫm nước mắt…

    - Kể cũng tội cho cậu ấy, nhưng làm trai có tài mà quá lụy tình sẽ chẳng nên trò trống gì đâu, con à!... Thôi cha đi vào chuyện chính. Cha rất hài lòng về những gì con đã nghĩ, đã làm. Giờ cha muốn con giúp cha mấy việc: một là cử người dõi theo mọi động tĩnh hai cánh quân của Văn Lang và Duy Sản; hai là tìm mọi cách dò ra cho được đầu mối quan hệ với nhà Minh; ba là cùng với Bùi Trụ làm thân với nàng Bảo Khánh, còn việc kết mối thông gia hai nhà cha sẽ lo, nhưng chắc còn phải đợi một hoặc hai năm nữa cũng nên. Riêng việc thứ hai cha cần dặn kỹ, làm thân với bọn gian tế nhà Minh con phải kiên định chủ ý của cha là chúng lợi dụng ta thì ta tương kế tựu kế lợi dụng trở lại. Làm sao cho khi ta cần nhờ vả thì chúng nhận giúp, nhưng khi thường nhật tịnh không được lộ kẽ hở nào để chúng nắm thóp, xoay ta như chong chóng; như chúng đã từng xoay từ lũ nhãi nhép Khương Chủng, Đình Khoa đến tận cung đình nơi bà Thái hậu Nguyễn Thị Cận đang ngồi. Con hiểu ý cha nói không?

    - Dạ thưa cha, con hiểu và sẽ làm đúng theo lời cha dạy.

    Hai cha con Mạc Đăng Dung mải mê bàn việc đến tận canh ba mới chịu đi nằm. Đêm kinh thành trời rét ngọt, lay phay mưa bụi. Không gian bốn bề tĩnh mịch. Chỉ riêng dãy phố ăn chơi ở phường Hòe Nhai ngoài cửa Bắc, các tiệm cao lâu, tửu điếm, lầu xanh của lũ người Tầu đội lốt Tày, Nùng vẫn đèn treo hoa kết, đàn sao tưng bừng. Trong gác hai của tửu quán cuối phố do A Páo làm lão bản, sứ giả của Văn Lang đang thì thầm to nhỏ với Hy Tăng cải trang thành thầy lang người Nùng. Hy Tăng nhận lễ vật của sứ giả vui vẻ nói: “Hảo lớ! Ngộ sẽ về thượng quốc tâu lên Thiên tử công nhận Lê Oanh nếu các vị thắng trong cuộc chiến sắp tới.” Sứ giả hết lời ca tụng và cám ơn Hy Tăng. Họ bí mật chia tay, hẹn ngày tái ngộ khi lễ đăng quang của vua mới thành hiện thực. Hy Tăng chờ sứ giả đi xa rồi mở lễ vật, kiểm đếm từng thứ, mỉm cười mãn nguyện. Hắn lẩm bẩm một mình, Ta đã từng giáp mặt xem tướng cả Lê Tuấn lẫn Lê Oanh từ hồi tang lễ vua Hiến Tông, có đứa nào ra hồn người đâu. Lê Tuấn vai bè, cầm bạnh, râu rậm, mắt sâu, giọng khàn như vịt đực. Khi hắn đứng lên ngồi xuống quanh thân có viền đen mờ ám. Rõ là tướng quỷ. Lê Oanh hôm ấy mới 9 tuổi đã lộ tướng người lệch, mũi to, mắt tin hin như mắt lươn. Cử chỉ thì ăn phàm uống tục không khác loài lợn. Quỷ Vương với Trư Vương làm vua nước Nam Man đều tốt, đều trong chủ ý của Đại Minh ta cả. Ha… a…ha!...

    Tháng mười một năm Kỷ Tỵ (1509), quân Tây Đô của Nguyễn Văn Lang từ xứ Thanh rầm rập tiến về Đông kinh vây chặt mặt Nam. Ở mặt Bắc quân của Trịnh Duy Sản kéo về tới Lục đầu giang thì chia hai đường thủy bộ tiến vào vây ép, hò reo xông trận. Cuộc chiến ác liệt kéo dài ba ngày, quân triều đình cự không nổi rút hết vào trong thành. Ngày mồng một tháng chạp năm ấy, theo mật ước của Mạc Đăng Doanh, đúng giờ thìn các cổng thành mở toang cho quân nổi dậy tràn vào chém giết. Vua Uy Mục trong lúc hoảng loạn trốn vào chuồng ngựa, phủ rơm lên người vẫn bị thuộc hạ của Mạc Đăng Dung bắt trói, dâng nộp cho tướng Trần Chân của Trịnh Duy Sản. Quá giờ ngọ sang mùi, buổi hành quyết vua Lê Uy Mục diễn ra vô cùng man rợ ở cổng Nam của hoàng thành. Lê Oanh cùng chư tướng đứng trên kỳ đài cao chót vót nhìn xuống, tận mắt chứng kiến Nguyễn Văn Lang chỉ huy cuộc hành quyết. Vua bị trói giật cánh khủy, áo quần rách mướp, mặt bầm tím, tóc xõa rối bời nom rất thê thảm. Các phi tần, cung nữ cũng bị dồn ra pháp trường xem cảnh hành quyết, đứng tụm vào sát tường thành, kêu khóc như ri. Văn Lang sai người cầm loa bố cáo thiên hạ 7 tội chết của vua đã ghi trong tờ hịch của quân Tây Đô. Tiếng loa vừa dứt, ba hồi trống nổi lên, Văn Lang ném lệnh bài xuống pháp trường. Hai viên đao phủ dữ tợn, người to như hộ pháp vung đao chặt chân, chặt tay rồi mới dóc thịt, lọc xương và cuối cùng chém đầu. Tiếng kêu gào thống thiết của vua chìm dần rồi tắt hẳn, lẫn trong tiếng khóc ngày một to của các phi tần, cung nữ khiến đám đông dân chúng có mặt ai nấy rùng mình, bịt mắt ghê sợ không dám nhìn vào đống thịt người lênh láng máu tươi. Thế vẫn chưa hả giận. Văn Lang tiếp tục sai người chất củi, nhóm lửa thiêu xác vua thành tro rồi nhồi vào nòng súng thần công bắn lên trời. Không gian u ám, bụi mù tro xác, lợm tanh mùi máu…

    Bùi Trụ cũng đứng lẫn trong đám đông người xem vua bị hành quyết. Chàng đến không vì tò mò mà để được nhìn mặt Lệ Thanh. Chàng đau đớn nhìn người mình yêu cùng các cung nữ ôm nhau rên rỉ khóc than. Đời nàng sao quá nhiều bất hạnh, khổ đau chồng chất. Thầy đồ Vọng vừa mới chết nơi biên ải năm ngoái vì lao lực và đau buồn hận đời. Liệu sau sự biến ghê rợn này nàng có được giải thoát ra khỏi hoàng cung. Bao giờ ta mới được gặp lại nàng, Thanh ơi!...

    Dân đang miệt mài bên trang bản thảo công trình nghiên cứu chợt có tiếng chuông điện thoại reo. Anh cầm máy, giật mình vì đầu kia ông giáo sư bác sĩ bệnh viện ung bướu Trung ương gọi đến nhắc anh sớm nay là ngày xét nghiệm lại nước tiểu, máu và sinh thiết sẽ lấy từ trong phổi nên không được ăn gì, đến đúng giờ hẹn. Ông là bạn thân của thầy Hạnh nên rất nhiệt tình theo dõi bệnh của anh. Lần xét nghiệm này đã là lần thứ ba, giáo sư sẽ gửi mẫu bệnh phẩm đi nước ngoài xác định các nghi vấn làm cơ sở cho phác đồ điều trị. Dân thoáng buồn, rồi tự nhủ thây kệ số mệnh. Kiểu gì mình cũng phải hoàn thành công trình này. Nó là tâm huyết cả đời, là sự đền ơn trả nghĩa thầy Hạnh. Thầy ơi, con chưa muốn chết khi công trình còn dang dở! Dung ơi, anh vẫn muốn ngày ngày dậy sớm tọa thiền để được cùng em trong ảo giác sống lại kiếp xưa của Bùi Trụ, liệu có buồn đau hơn kiếp đời thực bây giờ chăng!...              

     (còn tiếp)

    Nguồn: Quỷ Vương. Triệu thuyết lịch sử của Vũ Ngọc Tiến. NXB Hội Nhà văn, 2016.

    Tác giả gửi www.trieuxuan.info

    Mục lục: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12

    Bài viết liên quan

  • Nam Đế Vạn Xuân
    • Nam Đế Vạn Xuân

      Với hơn 500 trang, 15 hồi gay cấn, sinh động trong từng câu thoại của các nhân vật lịch sử, Tiểu thuyết Lịch sử Nam Đế Vạn Xuân nằm trong bộ Tiểu thuyết dài tập Vương triều tiền Lý của Nhà văn Phùng Văn Khai. Nam Đế Vạn Xuân tái hiện một cách sinh động lịch sử nước nhà xoay quanh triều đại của nhà nước Vạn Xuân (544-602) giúp chúng ta hiểu và tự hào hơn về lịch sử đánh giặc hào hùng của dân tộc. Với bộ nhân vật lịch sử đồ sộ của cả ta lẫn địch như: Lý Nam Đế, Tinh Thiều, Phạm Tu, Triệu Túc, Triệu Quang Phục, Phùng Thanh Hòa… hay Lương Vũ Đế, Vũ lâm hầu Tiêu Tư, Dương Phiêu, Lý Tắc… tạo nên rất nhiều tình tiết móc ngoặc, những cuộc đấu trí gay cấn hay những lời thoại sinh động của từng nhân vật. Nam Đế Vạn Xuân như một con tàu thời gian đưa ta ngược trở về từng quãng của lịch sử cách đây gần 1500 năm từ khi Lý Bí tu tập tại chùa Cổ Pháp đến thời điểm làm Giám quân ở Đức Châu và cuối cùng là đuổi giặc Lương lên ngôi tại điện Vạn Thọ. Đó cũng là lần đầu tiên Việt Nam có hoàng đế và niên hiệu Thiên Đức là niên hiệu riêng đầu tiên để chứng tỏ nước ta đã giành lại độc lập từ tay Trung Quốc.

    Tìm kiếm

    Lượt truy cập

    • Tổng truy cập57,743,540

    Công ty TNHH TM DV Green Leaf Việt Nam

       

      Là Công ty Dịch vụ vận chuyển hành khách hàng đầu Việt Nam! Năm 2019, Green Leaf VN có hơn 500 xe du lịch từ 4 chỗ đến 50 chỗ, đời mới, đạt 150 ngàn lượt xuất bãi. Tỷ lệ đón khách thành công, đúng giờ đạt 99.97%.

      *Nhân viên chăm sóc khách hàng người Nhật luôn tạo sự yên tâm và tin tưởng cho khách hàng...

    Arita Rivera Hotel: Sông Hàn một bên, bãi biển Mỹ Khê một bên! Khung cảnh lãng mạn, tiện nghi hoàn hảo.

      WELCOME TO EX LUXURY DA NANG (PREVIOUSLY NAME ARITA RIVERA)

      Located by the romantic Han River with an unique architectural, Arita Rivera is truly the classy boutique hotel in this beautiful coastal city. With unique architecture, using the balcony as a highlight for airy space, all rooms are modern, comfortable. This is a paradise for couples who want to experience romantic vacations.

      The Arita Restaurant & Bar on the 11th floor is open 24/7. This is where you can enjoy fine Asian and European cuisine from professional chefs, enjoy unique cocktails and view the city from the brightly-colored banks of the Han River or relax at the rooftop infinitive swimming pool.

      Enjoy life, enjoy Arita experience!